Danh sách chương

“Chúng ta hãy ở bên nhau đi.”

 

26

 

Cuối cùng tôi vẫn không đồng ý với anh ấy.

 

Cũng giống như những gì Phó Thừa Hựu đã nói trước đó.

 

Tại sao Thẩm Tòng Giới lại thích tôi?

 

Nếu không phải vì tôi từng là bạn gái của Phó Thừa Hựu, thì trong cơn mưa lớn đêm đó, liệu anh ấy có từ bỏ lòng tự trọng để xuống xe và che ô cho tôi không?

 

Tôi không cố ý nghĩ xấu về mọi người.

 

Chỉ là, những năm tháng trải qua liên tục nhắc nhở tôi.

 

Vì thế tôi chỉ có thể tự nhủ mình như vậy, rằng đừng lặp lại sai lầm nữa.

 

Những người đàn ông trong giới này, không phải là người phù hợp với Lâm Sương tôi.

 

Trên đường Thẩm Tòng Giới đưa tôi về, chúng tôi không nói với nhau một lời nào.

 

Cho đến khi xe dừng lại, tôi xuống xe.

 

“Lâm Sương.”

 

Thẩm Tòng Giới gọi tôi lại.

 

Tôi không trả lời, cũng không quay đầu lại.

 

Cho đến khi tôi đi sâu vào con hẻm, đèn xe của Thẩm Tòng Giới vẫn còn sáng.

 

Sau đó có người nói.

 

Đêm hôm đó, tại khu vực thuê nhà tồi tàn đó.

 

Đầu hẻm không cho phép xe cộ đi vào, có một chiếc xe hơi xa xỉ trị giá hàng triệu đô đã dừng lại ở đó.

 

Và không rời đi suốt một đêm.

 

27

 

Bệnh tình của chị Hoa Hoa bắt đầu có chuyển biến tốt.

 

Lần tiếp theo tôi đến thăm, chị ấy đã khóc đến sưng mắt và kể cho tôi nghe.

 

“Em gái không muốn cưới, đã bỏ trốn, nhưng lại bị bắt về.”

 

“Ông nội của chị đã đánh em gái một trận tơi bời, chân cũng suýt gãy.”

 

Chị Hoa Hoa nắm chặt tay tôi, khóc nức nở.

 

“Sau đó cậu của chị nghe tin, vội vã đến ngay trong đêm.”

 

“Mới đưa được em gái vào bệnh viện trong thị trấn.”

 

“Sương Sương, cậu ấy nói em gái chị muốn tìm đến cái chết…”

 

Nghe những lời của chị Hoa Hoa, trong lòng tôi lại đang nghĩ.

 

Nếu như năm đó chị Hoa Hoa và dì không nhờ người đưa tôi đi suốt đêm thì những gì chờ đợi Lâm Sương sau đó, có lẽ cũng là một bi kịch tương tự.

 

“Chị Hoa Hoa, em sẽ tìm cách, em sẽ đưa em gái ra ngoài.”

 

“Chết đi thì mọi chuyện cũng xong xuôi, nhưng còn sống, mới có hy vọng.”

 

“Nhưng Sương Sương, em có cách thật không? Khó khăn lắm em mới thoát ra khỏi đó…”

 

“Thử xem, dù gì thì cũng phải thử.”

 

28

 

Tôi đã vay mượn 10 vạn tệ với lãi suất còn cao hơn lần trước.

 

Sau đó mang 10 vạn về quê một chuyến.

 

Tôi cố tình mặc bộ đồ đắt tiền nhất.

 

Khi về làng, tôi thuê một chiếc xe đắt tiền.

 

Tôi tìm đến cha và ông nội của em gái, đưa cho họ 3 vạn tệ.

 

“Hãy cho Tiểu Quyên đến Bắc Kinh cùng cháy, cháu đảm bảo với các ông, đi làm một năm với em, ít nhất cũng kiếm được 20 vạn.”

 

“Hơn nữa, năm sau, em ấy mới 19 tuổi, không ảnh hưởng đến việc thành thân của em ấy.”

 

3 vạn, gần như là thu nhập một năm của cha Tiểu Quyên.

 

Họ bị hấp dẫn ngay lập tức.

 

“3 vạn là cháu trả trước, một năm sau Tiểu Quyên sẽ mang về 17 vạn nữa, thế nào? Hiện cháu đang thiếu người, ngày mai phải đi ngay.”

 

“Cô đảm bảo trong một năm kiếm được 20 vạn à?”

 

“Nếu không kiếm đủ cháu sẽ bù vào cho đủ 20 vạn.”

 

Tôi tỏ ra một thái độ cao ngạo.

 

“Cơ hội tốt như thế này cháu không phải dành cho tất cả mọi người, nếu không phải vì nể mặt chị Hoa Hoa thì cũng không đến lượt Tiểu Quyên đâu.”

 

“Được, thế thì để con ranh đó đi theo cô một năm.”

 

Mọi chuyện tiến triển suôn sẻ hơn tôi tưởng.

 

Khi tôi đến bệnh viện thị trấn vào ngày hôm sau để gặp Tiểu Quyên và chuẩn bị đưa cô ấy đi.

 

Nhưng lại xảy ra một sự cố.

 

Cha ruột của tôi, người đi làm ăn xa, không biết nghe được chuyện tôi trở về từ đâu.

 

Ông ta thuê xe về làng ngay trong đêm.

 

Khi tôi dắt Tiểu Quyên ra khỏi bệnh viện, ông ta cũng dẫn theo người nhà, chặn đường tôi lại.

 

29

 

“Trở về đi, tao đã nhận tiền sính lễ từ phía bên kia rồi.”

 

Người cha ruột của tôi nhìn tôi, ánh mắt như một con sói đói đang nhìn miếng mồi ngon.

 

“Lâm Sương, mày là con gái của tao, phải nghe lời tao, bây giờ đi theo tao đến bên kia làm dâu.”

 

Tôi không muốn nói thêm bất cứ điều gì với ông ta.

 

Tôi lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cảnh sát.

 

Nhưng ông ta nhanh tay hơn, thẳng thừng đánh rơi điện thoại của tôi.

 

“Nói thật với mày, mày gọi cảnh sát cũng vô dụng, ông già này muốn gả con gái, cảnh sát cũng không quản được.”

 

“Sau bao năm đi hoang, cuối cùng mày cũng có ích rồi, có thể kiếm chút tiền cho tao.”

 

Ông ta nắm lấy cánh tay tôi, đẩy tôi về phía chiếc xe tải.

 

“Đừng mơ tới chuyện chạy trốn, tao đã nhận tiền rồi, không thể nôn ra được.”

 

“Ông đã nhận bao nhiêu, tôi trả gấp đôi cho ông.”

 

Tôi cố gắng ổn định tình hình.

 

Nhưng ông ta chỉ cười nhạt một tiếng và tát tôi một cái.

 

“Đừng có chơi trò quỷ quyệt với già, tao ăn muối còn nhiều hơn mày ăn cơm đấy.”

 

Tôi không chịu lên xe, ông ta lại tát tôi một cái nữa.

 

Ông nội và chú tôi cũng lao tới.

Hết Chương 11:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page