Sư Tỷ Toàn Năng Siêu Soái

Chương 2: Thù dai

Chương trước

Chương sau

Tạ Khuynh là người đã đọc qua kịch bản, trong mắt nàng Giang Chấp chỉ là một thiếu niên phản nghịch mắc bệnh trung nhị*, một tiểu ma đầu đang trong giai đoạn ấu trĩ, nàng thật không đến mức sợ hắn.

 

(Bệnh trung nhị: là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì..)

 

Tạ Khuynh liếc nhìn xung quanh, nhẹ cười nói: “Phía trước là cấm địa phải không? Ngươi vừa mới xong việc rút máu hả?”

 

Cấm địa có một đàn quạ, Giang Chấp cứ mỗi khoảng thời gian lại đến cho chúng uống máu, dần dần chúng trở nên có linh tính.

 

Mỗi lần hắn ta đều cẩn thận, sao Tạ Khuynh lại biết được?

 

Đồng tử Giang Chấp co lại, bất ngờ b*óp ch*ặt cổ Tạ Khuynh, giọng nói lạnh lùng: “Ngươi biết những gì?”

 

Tạ Khuynh giật mình: Hắn còn nhạy cảm hơn nàng nghĩ?

 

Nàng cảm thấy khó thở, như trở lại căn phòng lạnh lẽo, cảm giác như khi tháo bình ôxy ra.

 

Cảm giác này thật là… kích thích.

 

Ở một khía cạnh nào đó, nàng cũng là người có chút âm u.

 

Tạ Khuynh nhếch miệng cười, siết chặt chiếc xẻng và đ*âm thẳng vào hắn ta.

 

Trúng ngay yếu huyệt.

 

Giang Chấp đau đớn, buông tay ra, cúi người xuống.

 

Tình thế lập tức thay đổi, càng làm Giang Chấp tức giận.

 

“Hèn hạ!” Giang Chấp ôm chỗ đau, nghiến răng nghiến lợi, mồ hôi đầm đìa.

 

Tạ Khuynh vuốt ngực, thở ra một hơi, nhìn xuống Giang Chấp, lẩm bẩm: “Cảm giác này, mới đúng điệu.”

 

Xuyên sách bảy ngày không làm gì khác, chỉ đâm ngay chỗ hiểm của phản diện.

 

Nếu Giang Chấp có thể chịu đựng, sau này hắn ta sẽ không trở thành phản diện được.

 

Ngón tay dài mảnh của hắn ta run rẩy triệu hồi lá phù, luồng khí mạnh mẽ được giải phóng ngay lập tức, phù vàng hiện lên vết máu, xung quanh khói đen cuộn trào.

 

Cây cỏ xung quanh như mất màu, linh khí đều tập trung vào lá phù của Giang Chấp.

 

Tạ Khuynh thấy tất cả, nàng cắn răng nắm lấy tay Giang Chấp, nói đầy khí thế: “Đến đây, giết ta đi!”

 

Giang Chấp: “?!”

 

Tạ Khuynh lớn tiếng chất vấn: “Ngươi đã thuộc lòng tâm pháp chưa? Đã luyện tập phù nghiêm túc chưa? Đã đột phá cảnh giới chưa?!”

 

Giang Chấp: “…” Cái quái gì thế này?

 

Lá phù dừng lại một chút, cong lên một góc: ???

 

“Ngày ngày nằm ì ra, chỉ biết cho ch*im ăn và tự làm hại bản thân! Ngươi có thể học theo người khác như Cố Tu Ngôn được không? Làm phản diện mà lười nhác như ngươi thì đánh bại nam chính thế nào?”

 

Cố Tu Ngôn là đệ tử duy nhất của Bạch Lan, là đứa trẻ duy nhất của Thanh Nhàn Sơn có chí tiến thủ, được coi là “hi vọng của toàn môn phái”.

 

Giang Chấp: “…”

 

Tay hắn ta khẽ run, lá phù bay ra. Tiếng nổ vang lên, cây bên cạnh nổ tung thành bụi, mặt đất nứt ra một khe lớn, ngọn lửa đen bốc lên, kiêu ngạo mà áp lực.

 

Gió mạnh thổi tung tóc Tạ Khuynh, nàng vô cùng kinh ngạc. Sức phá hoại này… A Di Đà Phật, may mà không trúng mình.

 

Giang Chấp mặt mày âm trầm, rút tay ra khỏi tay Tạ Khuynh đang nắm chặt, khóe miệng khẽ giật: “Sợ à?”

 

Sợ thì nói ngươi nghe được sao?

 

Tạ Khuynh liếm môi, nhặt chiếc xẻng của mình lên, cười nhẹ nhàng: “Tiểu Giang Giang, pháo nổ khá đấy.”

 

Ngày xưa Tạ Khuynh nào có gan trêu chọc hắn ta, luôn tránh né hắn ta như tránh tà, chứ đừng nói đến việc giảng đạo.

 

Giang Chấp tò mò: “Theo cách ngươi gọi, vậy Cố Tu Ngôn là gì, Đại Cố Cố à?”

 

Tạ Khuynh: “…” Thần linh ơi, Đại Cố Cố.

 

Giang Chấp không để tâm đến sự nghẹn ngào không lời của Tạ Khuynh, phản lại cười nhạo: “Các ngươi không phải đều tôn sùng hắn sao?”

 

Cố Tu Ngôn là người giỏi nhất thiên hạ.

 

Đây là nhận thức chung của đệ tử Thanh Nhàn Sơn.

 

Tạ Khuynh thản nhiên: “Ngươi ghen tị với hắn, hủy hắn đi là được.”

 

Giang Chấp: Ta trông giống tội phạm ngoài vòng pháp luật lắm sao?

 

Tạ Khuynh với thái độ thích xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, thật sự nghĩ ra cách cho Giang Chấp, ung dung nói: “Ngươi đem Cố Tu Ngôn đến cấm địa, chôn vài lá phù nổ trước, lúc đó nổ hắn thành tàn phế, hình tượng của ngươi cũng không sụp đổ.”

 

Giang Chấp: Hóa ra ngươi mới là tội phạm ngoài vòng pháp luật.

 

Hắn ta đang định nói gì thì nghe Tạ Khuynh cười khẽ: “Dù sao ngươi đơn đấu cũng không đánh lại hắn.”

 

Giang Chấp: “…”

 

Không thể phủ nhận, cách Tạ Khuynh kéo thù hận là rất hiệu quả, ánh mắt muốn giết người của Giang Chấp không giấu nổi.

 

“Ta nghe nói Tạ sư tỷ là người yếu đuối không tự lo liệu được?”

 

Giang Chấp khẽ nhướng mày, ánh mắt đen như đêm.

 

Tạ Khuynh trong nguyên tác đúng là như vậy, đến mức cuối cùng hy sinh để bảo vệ nữ chính.

 

Tạ Khuynh khẽ kéo khóe miệng, vô thức siết chặt chiếc xẻng: “À đúng, thân yếu liễu mềm chính là ta.”

 

Giang Chấp không tin một chữ, giơ tay ra ba lá phù.

 

Tạ Khuynh: “…” Ngươi đúng là người thù dai.

 

“Bắt được rồi! Giữ lấy nàng!”

 

Tiếng hét này vang lên dữ dội.

 

Làm Tạ Khuynh hoảng hốt ném luôn cái xẻng, nàng nhanh chóng nhìn quanh, hóa ra là ba đệ tử nội môn đang đuổi theo nàng.

 

Ba người này như cướp nhảy ra, gương mặt hung dữ, răng cười lộ ra, hình ảnh quá đỗi mạnh mẽ.

 

Giang Chấp nhíu mày: “Ai đây?”

 

“Tăng viện từ lũ khỉ.”

 

Giọng của Tạ Khuynh như gió lướt qua tai Giang Chấp, trong chớp mắt nàng đã chạy mất, ngay cả cái xẻng cũng không kịp lấy.

 

“Đáng ghét! Lại chạy! Hôm nay ta nhất định phải thay trời hành đạo!”

 

Vị đệ tử trông nôn nóng xông lên trước, tay cầm lá phù.

 

Giang Chấp thờ ơ nhìn qua, lại nhìn theo hướng Tạ Khuynh chạy, không thấy bóng người, hắn ta mặt mày âm trầm, tùy tiện ném ba lá phù, một lá cho mỗi người.

 

Bùm! Bùm! Bùm!

 

Ba bó hoa lửa nổ tung, mặt đất rung chuyển.

 

Trong làn khói đen cuồn cuộn, Giang Chấp nhặt cái xẻng lên rồi rời đi.

 

Ba đệ tử nội môn đuổi theo Tạ Khuynh đành ngã xuống, đau đớn khôn cùng.

 

“Sư huynh, người này lại là ai?” Đệ tử dược tu nằm trên đất, thở ra một luồng khói đen.

 

Sư huynh nghi ngờ cuộc đời: “Ta cũng không biết…”

 

Tạ Khuynh chạy một mạch đến Phong Các mới dừng lại, nàng thở phào, từ trong nhẫn trữ linh lấy ra một giỏ thảo dược.

 

Đúng vậy, một giỏ to.

 

Không trách đệ tử dược tu tìm người đuổi theo nàng, nếu để trưởng lão dược tu thấy cảnh này cũng sẽ tức đến mức râu mép dựng ngược.

 

Hết Chương 2: Thù dai.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page