Sự Phản Kích Của Nữ Phụ

Chương 9:

Chương trước

Chương sau

 

Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ rất lâu rồi mới cất tiếng: “Chúng ta lớn lên cùng nhau, tôi chưa từng nghĩ cô lại có tâm cơ sâu như vậy.”

 

 

Tôi nhún vai: “Mỗi lần tôi ra đòn đều đã nói rõ với anh là tôi sẽ không thua, chỉ là anh quá tự cao, cho rằng tôi không thể thách thức quyền uy của anh mà thôi.”

 

Kỷ Lân Phong quay sang nhìn, như thể lần đầu tiên thực sự hiểu con người tôi: “Cô đang nói tôi sai rồi?”

 

“Chứ còn gì nữa, kẻ bại trận?” Tôi nhìn hắn đầy khó hiểu. 

 

Cuối cùng, tôi vẫn có chút lòng tốt, đưa danh thiếp của mình cho đối phương: “Tôi đã khuyên anh nên đi khám từ sớm rồi. Nếu không, sớm muộn gì anh cũng sẽ thất bại cả trong tình yêu lẫn sự nghiệp.”

 

Tôi xuống xe, trước khi đi, để lại một câu cuối cùng.

 

“Đừng cố kiểm soát số phận của tôi. Ngoài bản thân tôi, chẳng ai có tư cách chỉ trỏ điều gì cả.”

 

14.

 

Xuống xe, tôi quay đầu nhìn lại, thấy Kỷ Lân Phong, người lúc nào cũng ngẩng cao đầu, nay lại cúi gập lưng, trông già nua chưa từng thấy.

 

“Tiểu Cẩn——”

 

Một tiếng gọi vang lên từ phía sau, tôi quay lại liền thấy Thời Tranh. 

 

Anh ta mặc vest, đạp xe tới mức tóe lửa.

 

Vừa thấy tôi bước ra, anh ta lập tức ném xe đạp xuống đất, cố gắng điều chỉnh hơi thở đang dồn dập: “Em không sao chứ? Hắn không làm gì em đấy chứ?”

 

Tôi im lặng nhìn chiếc xe đạp trên mặt đất và chiếc xe thể thao vừa lướt qua phía trước: “Anh lấy hai bánh đuổi theo bốn bánh à?”

 

Anh ta vội vàng đảo quanh tôi một vòng, thấy tôi bình an vô sự mới yên tâm, đáp: “Tôi lo cho em quá, nhất thời hoảng hốt quên mất.”

 

Anh ta tức tối nói: “Kỷ Lân Phong có đủ trò mưu mô, trước kia đã không tốt với Nguyễn Miên Miên rồi, ai biết được hắn có giở trò gì với em hay không…”

 

Nói đến nửa câu, anh ta đột nhiên khựng lại, căng thẳng nhìn tôi.

 

Tôi lại chẳng hề để tâm, nhướng mày nói: “Không sao cả! Cứ để hắn đến.”

 

“Anh và cô Nguyễn cũng có thể cùng nhau đến.” Tôi mỉm cười nhìn anh ta: “Anh quên rồi à? Khi cả ba người cùng xông về phía tôi, tôi vẫn có thể bóp huyệt của anh, đánh cho đối phương tơi bời.”

 

“Tôi không phải đóa hoa tầm gửi yếu đuối cần che chở, tôi đủ khả năng và bản lĩnh để phản công.”

 

Tôi nhìn Thời Tranh đầy dò xét, vỗ vai anh ta: “Tất nhiên rồi, công ty các anh, càng dễ đối phó hơn.”

 

Thời Tranh giận đến mức giậm chân: “Sầm Cẩn, tôi phải nói bao nhiêu lần thì em mới tin là tôi sẽ không làm hại em đây——”

 

15.

 

Tôi cắt một miếng bánh lớn từ nhà họ Kỷ, từ đó chẳng ai còn dám nói tôi quấn quýt bám theo Kỷ Lân Phong nữa.

 

Trái lại, từng người đều nhìn tôi với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, còn ra sức tìm cơ hội hợp tác với tôi lần sau.

 

Tôi điềm nhiên treo dòng chữ “Giữ mình khiêm tốn, không kiêu ngạo, không nóng vội” ở vị trí bắt mắt nhất trong phòng làm việc, đồng thời in lại trường hợp kinh điển của Kỷ Lân Phong, luôn nhắc nhở bản thân tuyệt đối không đi vào vết xe đổ của hắn.

 

Là một người trưởng thành có tâm lý vững vàng, nên tôi mỉm cười bình thản với người đối diện: “Xin chào.”

 

Lúc này, Kỷ Lân Phong đã trút bỏ dáng vẻ đien cuồng tự đại của thời kỳ tình yêu cưỡng ép, cuối cùng cũng có chút dáng dấp của một người bình thường.

 

“Hình như tôi lúc nào cũng nghi ngờ vợ mình.” Hắn xoa mi tâm: “Như vậy không bình thường, tôi nghĩ mình phải thay đổi.”

 

“Dám đối diện với vấn đề của bản thân là đã tiến một bước dài rồi.” Tôi chân thành giơ ngón cái lên với hắn: “Mau chóng điều trị đi, tôi tin rằng anh nhất định sẽ có một cuộc hôn nhân hạnh phúc viên mãn.”

 

Tôi thấy Kỷ Lân Phong nghiến răng, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn nuốt xuống.

 

Tốn bao công sức mới xử lý xong bệnh nhân này, tôi mệt mỏi ngả người vào ghế, híp mắt nghỉ ngơi, thầm nghĩ mấy chuyện rắc rối này cuối cùng cũng kết thúc rồi.

 

Nhưng ngay lúc đó, một người xông vào như cơn lốc, ôm theo một bó hoa hồng lớn, nói với tôi: “Tiểu Cẩn, dạo này anh lại ký được không ít hợp đồng đấy! Em có muốn ra ngoài ăn mừng với anh không?”

 

Một người khác lại bước vào với dáng vẻ trầm ổn, trên tay ôm cả chồng tài liệu: “Tiểu Cẩn, số liệu trong đề tài này vẫn cần em thu thập thêm…”

 

Lời của hai người đồng loạt ngưng bặt khi nhìn thấy đối phương.

 

Cảnh Dật lập tức dứt khoát nói: “Tiểu Cẩn, đăng SCI, thăng chức.”

 

Thời Tranh cũng nhìn tôi chằm chằm: “Tiểu Cẩn, em chọn anh hay chọn hắn?”

 

Tôi ôm mặt.

 

Thôi được rồi, rắc rối của tôi vẫn còn nhiều lắm!

 

Hết.

 

Hết Chương 9:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page