Sự Phản Kích Của Nữ Phụ

Chương 8:

Chương trước

Chương sau

Đến lần thứ mười bị bó hoa chặn mất tầm nhìn, tôi cuối cùng không nhịn được nữa, giật lấy bó hoa rồi ném mạnh vào Thời Tranh: “Tôi không làm từ thiện!”

 

Thời Tranh cứ thế dùng mặt đón trọn bó hoa, những cánh hoa rơi lả tả vẫn còn dính trên mặt.

 

Anh ta cợt nhả nói: “Tôi không nghèo đâu. Nhìn thấy chưa, bây giờ tôi chịu đòn giỏi lắm rồi. Nếu nhận tôi làm học trò, Tiểu Cẩn, ít nhất em có thể coi tôi là bao cát để xả giận.”

 

“Anh nhỏ hơn tôi hai tuổi đấy, ai cho phép anh gọi tôi là Tiểu Cẩn?”

 

Thế là tôi bị Thời Tranh quấn lấy đến tận bệnh viện. 

 

Vừa đẩy cửa bước vào, tôi bất ngờ thấy Kỷ Lân Phong đang mặc vest, đi giày da, ngồi trên ghế sô pha, nhìn thấy chúng tôi liền ngước mắt lên.

 

Hắn nở một nụ cười của kẻ bề trên: “Thật vui khi thấy hai người ở bên nhau.”

 

“Trước đây đầu óc anh có vấn đề, giờ đến mắt cũng không tốt rồi à?” Tôi không chút khách khí đáp lại: “Anh ta bám theo tôi muốn làm con trai tôi, anh cũng muốn gia nhập luôn hả?”

 

Sắc mặt hắn lập tức sa sầm: “Sắp chết đến nơi còn cứng miệng.”

 

Tôi biết hắn đang ám chỉ điều gì. 

 

Tôi và Thời Tranh liếc nhìn nhau, không ngờ hắn lại thực sự mắc bẫy.

 

Trước đây Kỷ Lân Phong luôn thận trọng trong mọi chuyện, nhưng từ khi dính dáng đến Nguyễn Miên Miên, hắn lại trở nên nóng nảy, IQ giảm sút. 

 

Cũng có thể là do Nguyễn Miên Miên quá dễ kiểm soát, hoàn toàn thỏa mãn ham muốn chi phối của Kỷ Lân Phong, khiến hắn quen thói áp đảo, tưởng rằng mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay mình.

 

“Ban đầu thấy cô tự biết điều mà ở bên thằng nhóc ranh này, tôi vốn định tha cho cô.”

 

Thời Tranh – thằng nhóc ranh – nhếch mép cười đầy ẩn ý.

 

“Nhưng bây giờ xem ra, vẫn nên để cô nếm chút đau khổ thì hơn!”

 

Nói xong, hắn sải bước ra ngoài với đôi giày da bóng loáng. 

 

Nhìn bóng lưng gã đàn ông, tôi thầm nghĩ, không biết mấy ngày nữa khi sự thật bày ra trước mắt, hắn còn có thể kiêu ngạo như vậy hay không.

 

13.

 

Chỉ vài ngày sau, tình thế phát triển đúng như chúng tôi dự đoán. 

 

Kỷ Lân Phong quá tự tin, thậm chí không còn cẩn trọng suy nghĩ như trước. 

 

Hắn vội vàng đặt cược phần lớn tài sản vào đó, định một đòn đánh bại chúng tôi.

 

Nhưng khi màn kịch bị vạch trần, toàn bộ vốn liếng của hắn cũng tan thành mây khói, chịu một tổn thất chưa từng có.

 

Thậm chí có tin đồn Kỷ Lân Phong đã phải bán một số biệt thự ở vài nơi để xoay vốn.

 

Cả giới kinh doanh xôn xao, còn cha tôi thì nhìn bảng chứng khoán nhà họ Kỷ toàn một màu xanh lục mà cười phá lên.

 

Ông ấy hào hứng gọi điện cho mấy người bạn thân, đầy đắc ý: “Đúng đúng đúng, là con gái tôi làm đấy.”

 

“Ôi chao, thằng nhóc nhà họ Kỷ còn dám đe dọa chúng tôi nữa chứ, tưởng tôi già đến nỗi hết cách đối phó chắc?”

 

“Tiểu Cẩn nhà tôi là sinh viên xuất sắc của ngành y đấy! Thực lực thật sự, ai cũng thấy rõ, lòng dân hướng về thì có ngăn cũng chẳng được!”

 

Ngay cả Thời Tranh cũng được khen ngợi. 

 

Cha anh ta xúc động đến phát khóc gọi điện cảm ơn tôi: “Cô Giang, cảm ơn cô, thằng con trời đánh của tôi cuối cùng cũng có thể nên người rồi!”

 

Lúc này, Thời Tranh đang cố lấy lòng tôi bằng cách pha trà ngay bên cạnh. 

 

Nghe thấy cha ruột không chút nể nang vạch trần con trai, mặt anh ta đỏ bừng như sắp nhỏ máu, lập tức giật lấy điện thoại, gào lên: “Cha, cha đang nói cái gì thế hả!”

 

… 

 

Trên đường tan làm, một chiếc xe dừng lại bên cạnh tôi.

 

Cửa kính hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tiều tụy của Kỷ Lân Phong.

 

Tóc hắn không còn chỉn chu như trước, bộ vest cũng bớt đi phần hào nhoáng, chẳng còn vẻ hống hách như ngày hôm đó.

 

Hắn cứ tưởng trận chiến thương trường này mình chắc chắn thắng, liều lĩnh dốc toàn lực vào, giờ thua trận, đương nhiên chịu tổn thương nghiêm trọng.

 

“Chúng ta nói chuyện đi.”

 

Tôi chẳng nói gì, chỉ thản nhiên lên xe.

 

Hết Chương 8:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page