Sự Phản Kích Của Nữ Phụ

Chương 7:

Chương trước

Chương sau

Nữ chính vừa khóc, e rằng ai cũng sẽ mềm lòng mà thương cảm.

 

Chỉ có tôi là vẫn kiên định và điềm nhiên đẩy tay đối phương ra. 

 

Cô ta sững sờ, nước mắt vẫn đọng trên mi, ngạc nhiên nhìn tôi.

 

“Những điều cô nói, đều là những gì Thời Tranh làm vì cô. Dựa vào đâu mà để cô có một cuộc hôn nhân hạnh phúc, tôi lại phải hy sinh hôn nhân của mình?”

 

“Không phải vậy!” Cô ta vội vàng biện giải: “Dạo gần đây cô và Tiểu Tranh không phải vẫn hợp tác sao? Tôi cứ nghĩ rằng hai người…”

 

“Hợp tác thương mại không ảnh hưởng gì đến tôi, vậy tôi có lý do gì để từ chối?” Tôi thản nhiên hỏi. 

 

“Hơn nữa, tôi cũng đâu chỉ hợp tác với riêng anh ta.”

 

“Thế giới của người trưởng thành không đơn giản như cô nghĩ đâu. Nếu có thời gian, nhớ đưa Kỷ Lân Phong đi kiểm tra não bộ đi, t1ôi thật sự không muốn nửa đêm lại bị gọi đến nghe hắn gào thét xem phải cứu cô thế nào nữa.”

 

Nguyễn Miên Miên vốn có tính cách yếu đuối, đây là lần đầu tiên cô ta nghe thấy những lời lạnh lùng đến vậy, sắc mặt lập tức tái nhợt, cắn chặt môi để nước mắt không trào ra.

 

Cô ta chỉ có thể gắng gượng nở một nụ cười miễn cưỡng: “Tôi… tôi biết rồi, cô Giang.”

 

Cô ta run rẩy vươn tay nắm lấy tay nắm cửa, vừa mở cửa ra thì đúng lúc chạm mặt Thời Tranh đang đến tìm tôi.

 

Vừa nhìn thấy Thời Tranh, nước mắt cô ta lập tức vỡ òa, không thể kìm nén nữa. 

 

Cô ta túm lấy tay áo anh ta, định ngả vào lòng đối phương: “Tiểu Tranh—”

 

Tôi đỡ trán.

 

Thế mới nói, chuyện Kỷ Lân Phong nghi ngờ và không tin tưởng vợ mình, có thể hoàn toàn đổ lỗi cho hắn được sao?

 

11.

 

Nhưng lần này, Thời Tranh lại thản nhiên đẩy Nguyễn Miên Miên ra, chỉ là vẫn trách móc nhìn tôi: “Sầm Cẩn, đừng chọc Miên Miên tức giận.”

 

“Tôi còn chưa trách cô ta chọc tôi tức giận đấy!” Tôi ra hiệu mời hai người họ biến đi. 

 

“Cô Nguyễn, cô vẫn nên chọn một người khác trong số bạn bè của mình làm kẻ gánh hộ đi. Tôi không muốn làm kẻ ngốc, kết hôn rồi mà còn phải nhìn chồng mình ôm ấp người phụ nữ khác.”

 

Nguyễn Miên Miên vội vã phủ nhận: “Cô Giang, chúng tôi chỉ là…”

 

“Hai người chỉ là bạn.” Tôi trực tiếp đọc nốt nửa câu còn lại giúp cô ta: “Lời này cũng chỉ có hai người tự tin tưởng, ngay cả Kỷ Lân Phong cũng không tin.”

 

Tôi vốn tưởng rằng Thời Tranh sẽ bênh vực cô a, chuẩn bị tống cả hai ra khỏi cửa để khỏi phải bực mình. 

 

Không ngờ, sắc mặt Thời Tranh lại thay đổi, nghiêm túc nói với Nguyễn Miên Miên: “Miên Miên, em đã kết hôn rồi, sau này đừng làm vậy nữa.”

 

Tôi thấy mặt Nguyễn Miên Miên thoáng chốc cứng lại, sau đó hoảng hốt chữa cháy: “…Nhưng trước đây chúng ta vẫn luôn như vậy mà.”

 

Thời Tranh im lặng một lúc, rồi nói: “Không có chuyện tốt như vậy đâu, Miên Miên, em không thể vừa muốn cái này lại vừa muốn cái kia.”

 

“Em biết Sầm Cẩn và em không cùng một kiểu người, nhưng vẫn cố gắng ghép đôi chúng tôi…”

 

“Tôi không phải vật sở hữu của em, em cũng đừng lo lắng chuyện tình cảm của tôi nữa.”

 

Lời của Thời Tranh còn thẳng thắn hơn tôi nhiều.

 

Nguyễn Miên Miên gần như không chịu nổi, loạng choạng mấy bước, thậm chí không nói một câu từ biệt mà đã khóc lóc chạy ra ngoài.

 

Thời Tranh chỉ nhìn theo bóng lưng cô ta, không đuổi theo, sau đó căng thẳng quay đầu nhìn tôi.

 

Tôi giơ ngón cái: “Chúc mừng anh đã tỉnh ngộ, kẻ vì yêu mà trốn học!”

 

Sau đó, tôi ôm bụng cười lớn: “Bảo sao trước đây nhìn anh cứ thấy kém văn hóa thế nào ấy, vì yêu mà trốn học á? Có khi nào còn tự thấy mình rất ngầu không? Hahahaha!”

 

Thời Tranh tức tối nhặt một cái gối ôm trên ghế sô-pha ném về phía tôi: “Được rồi, được rồi, tôi cũng thấy trước đây đầu óc mình có vấn đề, thế được chưa!”

 

12.

 

Chuyện lớn rồi.

 

Thời Tranh muốn nhận tôi làm thầy.

 

Giờ thì tôi chẳng còn nghi ngờ gì về sự lì lợm của anh ta như Nguyễn Miên Miên từng nói nữa.

 

Sau khi bị từ chối một lần, anh ta liền chờ sẵn trên mọi con đường tôi buộc phải đi qua.

 

Hết Chương 7:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page