“…Tôi cũng mong bạn của mình có thể tìm được hạnh phúc thuộc về họ.”
“Thời Tranh là người bạn tốt nhất của tôi, cô Giang cũng là người lương thiện. Tôi tin rằng chẳng mấy chốc, chúng ta sẽ nghe được tin vui của họ!”
Nụ cười của tôi đông cứng.
Thời Tranh bên cạnh cũng sửng sốt, hiển nhiên là Nguyễn Miên Miên chưa từng bàn qua chuyện này với anh ta.
Nhưng gần như chẳng cần suy nghĩ, anh ta đã vòng tay ôm lấy vai tôi, hoàn toàn phối hợp với lời của Nguyễn Miên Miên.
Tôi không hề nể nang, ngay khoảnh khắc bị ôm lấy, tôi đã thành thạo véo mạnh vào huyệt của anh ta.
Cánh tay đang ôm tôi lập tức co rụt lại.
Đã không muốn có một hôn lễ yên ổn, thì đừng trách chị đây đien.
Tôi tựa vào lưng ghế, nhàn nhã mở miệng: “Mọi người chẳng phải vẫn đồn rằng tôi có con sao? Đúng vậy, tôi có.”
8.
Xung quanh lập tức vang lên tiếng xì xào bàn tán.
Nguyễn Miên Miên sợ đến tái mặt, Kỷ Lân Phong ôm chặt lấy cô ta, sắc mặt đen kịt: “Giang Sầm Cẩn, cô đang nói linh tinh gì vậy! Tôi sẽ không bao giờ để mắt đến cô!”
“Ồ, mới lạ ghê, nói cứ như thể tôi nhìn trúng anh vậy.” Tôi chậc chậc tán thưởng.
“Chỉ là liên hôn gia tộc thôi, còn tưởng mình quý giá lắm chắc? Mũi hếch đến trời lại còn đánh người, tôi — một thiên kim nhà giàu, phải mù cỡ nào mới nhìn trúng anh?”
Tôi nghiêng đầu, nghi hoặc nói: “Anh tự luyến quá rồi đấy.”
“Khi hủy hôn, hình như tôi đâu có quấn lấy anh không buông, thậm chí còn dốc sức thuyết phục trưởng bối nữa cơ.” Tôi giả bộ suy tư: “Sao đến miệng anh lại thành thế này? Sợ không ai yêu ai thương mình hả?”
Lúc này trông Kỷ Lân Phong như sắp phát đien, nhưng hắn vốn luôn tỏ vẻ đạo mạo, chỉ đành giữ gương mặt âm trầm mà tiếp tục giả vờ: “Giang Sầm Cẩn, nếu cô còn ăn nói xấc xược, đừng trách tôi không nể tình cũ mà phong sát Giang thị!”
“Anh cứ thử xem.” Tôi huýt sáo: “Bớt tự dát vàng lên mặt đi, đứa trẻ mà tôi nói đến chẳng liên quan gì đến anh cả.”
Tôi đứng dậy, mỉm cười hướng về mọi người xung quanh: “Gần đây tôi vừa công bố một bài SCI, đồng thời đăng ký thành công một bằng sáng chế y dược.”
“Hiện tại tôi đã ký hợp đồng với Thượng Cảnh Dược Nghiệp, cũng hoan nghênh mọi người hợp tác với Giang thị chúng tôi.”
Lúc tất cả đều tưởng tôi bị chuyện tình cảm ràng buộc, thực ra mỗi tối tôi đều vùi đầu vào nghiên cứu tài liệu.
Không ai có thể ngăn cản tôi đăng bài SCI!
Kỷ Lân Phong mặt mày sa sầm: “Cô tưởng như vậy là tôi không thể chèn ép Giang thị của cô sao?”
Tôi nhún vai: “Anh cứ việc.”
Tôi mím môi cười: “Thôi nào, cứ tiếp tục hôn lễ đi chứ, anh đâu muốn nhân vật chính hôm nay lại là tôi, đúng không?”
Nói xong, tôi đút hai tay vào túi, thản nhiên đi thẳng ra cửa chính dưới ánh nhìn của mọi người.
Bước đi trên đường, tôi thầm nghĩ, lòng tốt lại bị coi như gan lừa đây mà!
Cái tính nết này của Kỷ Lân Phong mà không sửa, e là sau khi cưới vẫn cứ ba ngày cãi vã một trận nhỏ, bảy ngày ầm ĩ một trận to.
“Giang Sầm Cẩn, cô đứng lại!”
Tôi nghe thấy có tiếng bước chân từ xa chạy tới, quay đầu lại nhìn, hóa ra là Thời Tranh đang thở hổn hển đuổi theo.
Nhìn bộ dạng anh ta thở không ra hơi, tôi không nhịn được mà châm chọc: “Anh Thời, rèn luyện nhiều chút đi, có mỗi đoạn đường ngắn thế này mà đã đuối rồi.”
“Tôi—” Thời Tranh mím môi, cuối cùng không nói ra, chuyển chủ đề: “Dạo này cô bận bịu cái… SCI đó à?”
“Không thì sao?” Tôi cau mày: “Làm ơn dành sự tôn trọng tối cao cho nghiên cứu khoa học, tôi còn chưa tính sổ với các anh vụ làm phí phạm thời gian quý báu của tôi đâu đấy!”
Thời Tranh im lặng một lúc, sau đó hừ một tiếng, ngoảnh mặt đi: “Tôi cũng giỏi lắm đấy, tôi giúp bố tôi…”
“Đó là bọn họ đang dỗ anh thôi.” Tôi hiếm khi có chút kiên nhẫn.
“Ngay cả khởi nghiệp mà anh cũng nghĩ đến việc vào công ty nhà mình, chỉ cần một dự án nhỏ đã có thể tâng bốc anh lên tận trời.”
“Tôi không có thành kiến với anh, vì bản chất anh vốn dĩ là như thế.”
You cannot copy content of this page
Bình luận