5.
Tôi chỉ đùa thôi.
Tôi không thể nhận một đứa con trai th.ầ.n kinh bất ổn như Kỷ Lân Phong, nếu không, e là ngày nào cũng phải uống thuốc hạ huyết áp để tránh đột quỵ.
Nhưng rõ ràng hắn rất tức giận.
Kể từ ngày tôi bước ra khỏi cửa nhà họ Kỷ, Kỷ Lân Phong bắt đầu gây chuyện khắp nơi, ngang nhiên chặn đứng các mối làm ăn của nhà họ Giang mà không màng đến hậu quả.
Hắn đã hủy bỏ hôn ước của chúng tôi, giờ lại lật mặt trắng trợn như thế, ai nhìn vào cũng hiểu là hắn đang ra mặt vì cô vợ nhỏ của mình.
Cha tôi lo lắng nhìn từng xấp hợp đồng trước mặt, khuyên tôi mau chóng đi xin lỗi Kỷ Lân Phong để tránh tình trạng lưỡng bại câu thương.
Ngay lúc đó, Thời Tranh lại đến tận nhà.
Anh ta lễ phép gật đầu chào cha mẹ tôi, bày tỏ ý định muốn giúp chúng tôi vượt qua khủng hoảng lần này.
“Chỉ cần Giang Sầm Cẩn đồng ý lấy cháu.” Anh ta chân thành nói.
Dù coi tiền như mạng, cha tôi cũng chần chừ: “Cái này…”
“Cháu yêu Sầm Cẩn.”
Anh ta nhìn thẳng phía trước, ánh mắt kiên định như thể đang thề thốt trước khi gia nhập đảng phái nào đó.
“Cháu biết hiện tại cả cháu và Sầm Cẩn đều phải chịu đựng sự dò xét của người đời. Nhưng cháu thật lòng yêu cô ấy, sẵn sàng gánh chịu mọi thứ vì cô ấy.”
“Không phải…” Cha tôi khó xử gãi đầu, cuối cùng đành phải nói thẳng: “Cậu Thời, cậu không có tiền có quyền bằng cậu Kỷ, hơn nữa còn đang phụ thuộc vào gia đình.”
“Còn Sầm Sầm nhà chúng tôi, ít nhất cũng là một bác sĩ tài giỏi, có thể tự nuôi sống bản thân đấy…”
“
Phụt!” Tôi đứng phía sau nghe xong liền bật cười thành tiếng.
Sắc mặt Thời Tranh lập tức tái xanh rồi tím bầm.
Tôi lười biếng lên tiếng: “Anh Thời, anh vẫn chưa hiểu à? Đến mức bị người ta đẩy đến với tôi rồi, thì còn có thể là thứ tốt đẹp gì được chứ?”
6.
Tôi kiên quyết không nhận sai và cam đoan với cha rằng chuyện này không cần ông phải lo lắng.
Lời đồn trong giới ngày càng lan rộng.
Nói rằng tôi không cam tâm, vẫn cố bám lấy Kỷ Lân Phong không chịu buông tay.
Thậm chí có kẻ còn thêu dệt rằng tôi sẽ tuyên bố có con vào đúng ngày cưới của bọn họ để cướp hôn.
Cha mẹ tôi sốt ruột đến mức xoay vòng vòng, lo lắng danh tiếng của con gái bị hủy hoại, còn tôi thì vẫn bình thản như không.
Tôi đi làm và kể chuyện này cho đồng nghiệp nghe như một trò cười, bọn họ lập tức đập bàn phẫn nộ: “Nực cười! Thứ ngủ chung với chúng ta mỗi tối đều là đống sách y dày cộp, thời gian đâu mà nghĩ đến đàn ông?”
Tôi hài lòng vỗ vai họ, đúng là chỉ có nói chuyện với người có học thức mới hiểu nhau nhanh như vậy.
Nhưng sóng ngầm trong giới lại càng dâng cao khi ngày cưới thế kỷ kia cận kề.
Lúc này đã có tin đồn tôi sẽ khoác tay cha của Kỷ Lân Phong xuất hiện trong lễ cưới với thân phận mẹ kế.
Cả thế giới đều dõi theo từng động thái của tôi, còn tôi vẫn ung dung ăn uống no say.
Điểm nhấn duy nhất trong những ngày qua có lẽ là khi tan làm như thường lệ, Thời Tranh bất ngờ chặn tôi lại.
Kể từ sau lần bị tôi làm mất mặt, anh ta đã im hơi lặng tiếng suốt một thời gian.
Hôm nay gặp lại, khí chất xung quanh Thời Tranh đã thay đổi rất nhiều, quầng thâm dưới mắt cũng rõ rệt, không còn vẻ ngốc nghếch của một thiếu gia nhà giàu vô lo vô nghĩ.
Nhưng anh ta lại có vẻ vội vã hơn bao giờ hết, “soạt soạt” rút ra căn cước công dân và hộ khẩu ngay trước mặt tôi.
“Mau, kết hôn đi.” Thời Tranh kéo tay tôi, hối hả nói: “Chúng ta phải đăng ký kết hôn trước đám cưới của bọn họ.”
“Như vậy Miên Miên mới có thể yên tâm.”
Rầm——
Tôi dùng một chiêu khóa khớp hoàn hảo, dễ dàng bẻ ngược cánh tay anh ta, đè người xuống đất.
Nghe tiếng kêu đau thảm thiết, tôi mỉm cười, đứng trên cao nhìn xuống anh ta: “Anh Thời, nếu cơn bệnh của anh tái phát, làm ơn bỏ tiền ra mua phiếu khám bệnh mà đến gặp tôi. Tôi không có nghĩa vụ chữa trị miễn phí cho anh đâu, cảm ơn!”
You cannot copy content of this page
Bình luận