Sự Phản Kích Của Nữ Phụ

Chương 2:

Chương trước

Chương sau

Tôi chân thành khoát tay với mọi người xung quanh: “Mọi người thứ lỗi, anh ấy vừa mới xuất viện cách đây vài ngày. Chính là người từng bị tổn thương tinh thần sau khi bị từ chối cầu hôn trước mặt bao người đấy ạ, cho nên mới…”

 

Một giây sau, ánh mắt của tất cả mọi người đều tràn ngập sự thương hại.

 

3.

 

“Giang Sầm Cẩm, cô đien rồi sao!”

 

Thời Tranh bị đám đông tra hỏi rất lâu, mãi mới thoát ra được, sắc mặt đầy tức giận, định vươn tay túm lấy tôi.

 

Tôi nhanh nhẹn né tránh, để anh ta bắt hụt.

 

“Xin lỗi nhé.” Tôi cười giả lả: “Đâm trúng nỗi đau thời thơ ấu rồi sao?”

 

Chuyện cầu hôn hoành tráng giữa chốn đông người bị từ chối là có thật, tôi còn nhớ rõ ngày đó, nó chiếm ngay trang đầu mục tin giải trí. 

 

Tôi chỉ vào bóng lưng cô đơn, hiu quạnh của Thời Tranh mà cười suốt nửa tiếng.

 

Hồi đó, đúng lúc Nguyễn Miên Miên và Kỷ Lân Phong đang giận dỗi nhau, Thời Tranh lại tin thật. 

 

Kết quả là bị cướp dâu ngay tại chỗ, khiến nhà họ Thời mất hết thể diện, nhưng lại càng làm nổi bật tình cảm sâu nặng của Kỷ Lân Phong.

 

Không ai nhớ đến kẻ về nhì, trừ khi anh ta khui sâm-banh ăn mừng giữa trận đấu.

 

Sắc mặt Thời Tranh lập tức đỏ bừng.

 

Anh ta suy nghĩ một lúc, rồi nhếch mép cười đầy ác ý: “Dĩ nhiên, vẫn không sánh bằng bác sĩ Giang rồi.”

 

“Sát ngày cưới mà lại bị tuyên bố hủy hôn trước toàn thế giới… Bộ váy cưới đó chắc cô đã thử xong hết rồi nhỉ?”

 

Chuyện này trong giới của chúng tôi cũng bị lôi ra bàn tán không ít lần.

 

“Đúng vậy, tôi đã thử rồi.” Tôi bình thản gật đầu: “Chỉ là không dùng đến, đang định gửi tặng người khác đây.”

 

“Hử? Tặng ai?” Anh ta mỉa mai: “Miên Miên không thèm đồ cũ của cô đâu.”

 

“Hắc Linh và Bạch Hồ chứ aim tôi còn vội đi dự đám cưới của chúng nữa đây!” Tôi châm chọc nhìn anh ta: “Hai bọn họ thành đôi rồi, thì đến thú cưng xung quanh cũng phải ghép đôi theo chứ nhỉ!”

 

4.

 

Hắc Linh là con chó của Kỷ Lân Phong, Bạch Hồ là con mèo của Nguyễn Miên Miên.

 

Dù có ngốc đến mấy, Thời Tranh cũng hiểu tôi đang mắng gì, nhưng nghe nói tôi sắp đến gặp hai người kia, anh ta vẫn mang vẻ mặt khó chịu mà đi theo.

 

Vừa mở cửa, Nguyễn Miên Miên đã vui mừng reo lên: “Tiểu Tranh, Sầm Cẩm, hai người đi cùng nhau à? Thật vui khi thấy hai người ở bên nhau đấy!”

 

“Tiểu Tranh là một người tốt, cũng cảm ơn cô đã đồng ý hủy hôn với Lân Phong. Tôi thật sự rất mong hai người có thể đến với nhau.”

 

Câu này nói ra hay thật, tôi cười khổ, lắc đầu liên tục. 

 

Hóa ra mình là trung tâm tiếp nhận rác thải sao?

 

Tôi vỗ vai cô ta: “Đừng dùng thái độ bố thí mà nhét cho tôi thứ cô không cần nữa. Ngay cả Kỷ Lân Phong cũng không dám nói chuyện với tôi như vậy đâu!”

 

Mặt Nguyễn Miên Miên lập tức tái nhợt, vô thức nhìn sang Thời Tranh cầu cứu: “Không, tôi không có ý đó…”

 

Sắc mặt Thời Tranh cũng thay đổi, mạnh tay túm chặt lấy cánh tay tôi: “Giang Sầm Cẩm, cô đang nói linh tinh gì thế?”

 

Cùng lúc đó, tôi bắt gặp tà áo đen lướt qua trước mắt. 

 

Có vẻ như Kỷ Lân Phong cũng đang đi về phía này.

 

Ba mặt giáp công, nhưng tôi chẳng hề nao núng.

 

Nhanh như chớp, tôi phản đòn, ấn mạnh vào huyệt tê trên cánh tay Thời Tranh. 

 

Tiếng kêu đau đớn của anh ta lập tức vang lên. 

 

Lúc này tôi mới bình tĩnh nhìn về phía đôi vợ chồng nhỏ kia.

 

Kỷ Lân Phong mặt mày u ám, che chở người yêu trong lòng, còn Nguyễn Miên Miên thì khóc thút thít: “Em… em không có ý gì khác, chỉ là mong Sầm Cẩm cũng có được hạnh phúc của mình thôi…”

 

“Tấm lòng này tôi xin nhận. Nhưng mà dù có gán ghép đi nữa, cũng không cần tìm cho tôi một thằng ranh còn chưa mọc đủ lông chứ…”

 

Nói đến đây, tôi liếc mắt đánh giá Thời Tranh từ trên xuống dưới với vẻ ghét bỏ, rồi bật cười nhìn bọn họ: “Sao lại tuân thủ nguyên tắc cân bằng thế này? Sợ tôi lấy một người giỏi hơn hai người à?”

 

“Sao cô không giới thiệu cha của anh ta cho tôi luôn đi?”

 

Hết Chương 2:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page