Sự Phản Kích Của Nữ Phụ

Chương 1:

Chương trước

Chương sau

Tôi là nữ phụ trong một tiểu thuyết ngôn tình.  

 

Sau khi nam chính và nữ chính có được cái kết viên mãn, họ kiên quyết muốn giới thiệu nam phụ – người từ nhỏ đã thầm yêu nữ chính – cho tôi.

 

“Tiểu thư Giang, tôi có thể nói rõ rằng tôi không thích cô. Nhưng để Miên Miên không phải lo lắng nữa, tôi hy vọng cô có thể ở bên tôi.”

 

Tôi thản nhiên khuấy tách cà phê trong tay, rồi lấy ra một tấm danh thiếp.

 

“Vị tiên sinh này, nếu đầu óc có vấn đề, tôi khuyên anh nên rẽ trái ra khỏi cửa đến khoa th.ầ.n kinh. Hoan nghênh đăng ký khám với bác sĩ Giang.”

 

1.

 

“Bác sĩ Giang, có người tìm!”

 

Nhìn người đàn ông trước mặt trong bộ vest chỉn chu, tôi giữ vững tác phong chuyên nghiệp, mỉm cười với anh ta: “Vị tiên sinh này, rất vui vì anh đã dám đối diện với bệnh tình của mình, nhưng xin hãy tuân thủ quy tắc, xếp hàng lấy số.”

 

Anh ta lập tức rút từ sau lưng ra một bó hoa tươi rực rỡ, khiến các y tá xung quanh không khỏi hét lên phấn khích.

 

Nhưng chỉ có tôi biết, anh ta lạnh lùng cất giọng vừa đủ để hai chúng tôi nghe thấy: “Đừng có làm quá nữa, Giang Sầm Cẩm, kết hôn với tôi đi.”

 

“Chẳng lẽ cô vẫn còn muốn phá hoại chuyện của Miên Miên và anh ta, mơ tưởng có thể ở bên Kỷ tổng?”

 

Kỷ tổng? Tôi cau mày nghĩ ngợi.

 

À, cái tên thanh mai trúc mã trẻ trâu kia, nếu anh ta không nhắc, tôi suýt nữa đã quên mất rồi.

 

Tôi rạng rỡ nở nụ cười: “Kỷ tổng à? Anh ta cũng là bệnh nhân của tôi đấy.” 

 

“Đáng tiếc hôm nay anh ta không đặt lịch, nên tôi không thể sắp xếp để hai người trao đổi bệnh tình với nhau được.”

 

Từ nhỏ tôi đã cảm thấy đầu óc Kỷ Lân Phong có vấn đề, đến khi trưởng thành lại càng tệ hơn. 

 

Đặc biệt là sau khi hắn quen biết Nguyễn Miên Miên, ba ngày cãi vặt, bảy ngày ầm ĩ một trận, đó vẫn còn là chuyện nhẹ nhàng.

 

Nghiêm trọng nhất là vào những đêm hai – ba giờ sáng là gọi điện cho tôi, vừa gào thét vừa yêu cầu tôi đến khám cho người phụ nữ của hắn. 

 

Chỉ vào Nguyễn Miên Miên đang ngất lịm trên sàn, hắn quát thẳng vào mặt tôi: “Nhất định phải cứu sống cô ấy!”

 

Là một người trưởng thành có tinh thần ổn định, nên tôi điềm tĩnh mỉm cười với hắn: “Đồ ngu, tôi là bác sĩ t.âm th.ần.”

 

2.

 

Tôi bình tĩnh bấm gọi cho một đồng nghiệp khác trong bệnh viện, đồng thời tiện tay nhấc một món đồ trang trí bên cạnh, đập một phát khiến Kỷ Lân Phong ngất xỉu, sau đó lôi anh ta vào khoa của mình.

 

Gã này đúng là có bệnh thật. 

 

Nếu không chữa trị sớm, e rằng cô Nguyễn kia sẽ bị anh ta hành hạ đến chết mất.

 

Thời Tranh nghe xong thì cười lạnh, ánh mắt sắc bén: “Cô còn dám nhắc chuyện này sao?”

 

“Vì muốn có được Kỷ tổng, cô đã dùng mọi thủ đoạn, ép anh ta mỗi tuần phải ở bên cô mấy tiếng. Miên Miên không biết đã khóc với tôi bao nhiêu lần rồi.”

 

“Đáng tiếc.” Anh ta cười chế giễu: “Cô tốn bao nhiêu tâm tư như vậy, vài tuần sau chẳng phải vẫn là đám cưới thế kỷ của Miên Miên và anh ta sao?”

 

Tôi nhún vai, không thèm bận tâm.

 

Trong mắt mấy kẻ cuồng yêu này, người khác làm gì cũng đều là chen vào tình cảm của họ.

 

Tôi xoay người định rời đi. 

 

Làm ơn làm phước mà bị xem như kẻ xấu, thôi thì cứ coi như tôi đã không phụ lời thề Hippocrates vậy.

 

Thế nhưng Thời Tranh vẫn không chịu buông tha, đột nhiên kéo tôi lại, rồi lấy ra một bó hoa, quỳ xuống một cách hết sức chân thành.

 

Anh ta lớn tiếng nói: “Giang Sầm Cẩm, lấy tôi nhé!”

 

Trong nháy mắt, mọi ánh mắt xung quanh đều dồn hết về phía chúng tôi.

 

Sự việc náo động đến mức ngay cả y tá, bác sĩ, bệnh nhân xung quanh cũng dừng bước, sau đó đồng loạt vỗ tay rào rào.

 

Xung quanh rộ lên những tiếng hò reo: “Lấy anh ấy đi! Lấy anh ấy đi!”

 

Anh ta cố tình làm vậy, chắc chắn là muốn khiến tôi bẽ mặt trước đám đông.

 

Xin lỗi nhé, tôi đã tiếp xúc với bệnh nhân t.âm th.ần nhiều năm, cũng có chút đien không kém.

 

Hết Chương 1:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page