10.
Thẩm Thời Xuyên luôn ở bên cạnh tôi trong suốt thời gian truyền dịch.
Anh nhịn rất lâu, cuối cùng không kiềm chế được: “Vậy nên em thực sự chỉ vì muốn tiết kiệm tiền mua nhà mà nói mình có con sao?”
Tôi che mặt, gật đầu.
Bốn chữ “Tôi không hiểu nổi” viết đầy trên mặt anh.
“Thế sao em không nói thẳng là muốn tiết kiệm tiền? Làm vậy khiến anh cứ tưởng thật đấy…”
Biểu cảm của anh vậy mà lại có chút tủi thân.
Tôi dựa vào ghế, thở dài: “Anh không hiểu đâu. Văn hóa công ty bọn tôi là cứ đến dịp lễ Tết là phải mua quà tặng sếp.”
“Nếu tôi chỉ nói mình tiết kiệm tiền mua nhà, họ sẽ bảo: ‘Tiết kiệm thì lúc nào cũng tiết kiệm được mà, góp thêm chút đi’, rồi bắt tôi lấy tiền lương ra.”
“Thế nên tôi chỉ có thể dựng lên hình tượng mẹ đơn thân kiên cường, tiền bạc có thể để dành bất cứ lúc nào, nhưng họ đâu thể ép tôi bỏ đói con chỉ để đi nịnh sếp, đúng không?”
“Ngoài cái vấn đề đó ra, công ty bọn tôi thực ra cũng rất tốt.”
Thật ra, lúc bịa ra cái lý do này, tôi chỉ nói đại thôi.
Ai mà ngờ đồng nghiệp lại tin sái cổ, hơn nữa cái lý do này còn giúp tôi từ chối được 80% những cuộc xã giao vô nghĩa.
Hiệu quả còn hơn cả vạn công thức.
Thẩm Thời Xuyên gật gù: “Anh học được rồi.”
Giây tiếp theo, anh nhìn tôi đầy mong đợi: “Nếu đã không có con, vậy chi bằng em giữ lại cha của con đi?”
…
Anh đang cố biến “bỏ cha giữ con” thành “bỏ con giữ cha”.
Tôi không nói gì.
Nhưng Thẩm Thời Xuyên không nản lòng.
Mấy ngày sau đó, anh bám dính lấy tôi, liên tục thể hiện ý đồ muốn quay lại.
Những lúc bị tôi ngó lơ quá mức, anh còn đòi tôi phải chịu trách nhiệm với mình.
Nhưng có một chuyện…
Cả đêm tôi vắt óc suy nghĩ cũng không thể hiểu được—
Tại sao đồng nghiệp của tôi, những người đáng lẽ đang vui vẻ tận hưởng kỳ nghỉ ở khu nghỉ dưỡng, lại xuất hiện trong bệnh viện?
Và quan trọng nhất — Họ lại vô tình bắt gặp cảnh Thẩm Thời Xuyên đang làm nũng với tôi?!
11.
Lúc này, bảy – tám đồng nghiệp ở đối diện trợn mắt há mồm nhìn tôi và Thẩm Thời Xuyên.
Tôi phản ứng cực nhanh, lập tức đổi sang tư thế đỡ anh: “Ờm… Sếp đau dạ dày, không đi nổi, tôi chỉ đang dìu anh ấy thôi.”
Thẩm Thời Xuyên nghiêng đầu nhìn tôi, vừa định nói gì đó thì đã bị tôi trừng mắt cảnh cáo.
Anh đành phải hợp tác, cất giọng lãnh đạm: “Đúng vậy, hôm nay dạ dày tôi nhất định phải đau.”
Cái đồng nghiệp cuồng nịnh sếp vội ôm bụng, chạy nhanh đến bên cạnh Thẩm Thời Xuyên, chủ động đề nghị giúp anh đi thanh toán.
Nói xong, cô ta còn liếc tôi một cái, giọng điệu đầy ẩn ý: “Kiều Kiều à, làm người phải có mắt nhìn chứ. Chuyện đóng tiền viện phí sao có thể để sếp tự làm được?”
Tôi lập tức buông tay khỏi cánh tay Thẩm Thời Xuyên, cười nhạt: “Vậy mời cô.”
Cô ta vừa định đi thanh toán, nhưng hóa đơn đã bị Thẩm Thời Xuyên giật lại.
“Tôi chưa đến mức phải bóc lột nhân viên đâu. Tiểu Dương đúng không? Mau tập trung nâng cao năng lực làm việc, đừng chỉ biết làm ba cái chuyện vô bổ này.”
Sắc mặt Tiểu Dương lúc trắng lúc xanh.
Tôi đỡ Thẩm Thời Xuyên rời đi theo hướng khác.
Chỉ đến khi hoàn toàn thoát khỏi tầm mắt của đồng nghiệp, anh mới liếc nhìn hóa đơn trong tay, cười khẽ: “Còn muốn tranh với anh đây để đóng tiền viện phí cho vợ anh à? Nằm mơ!”
Tôi lập tức khựng lại, quay đầu kéo anh đi theo hướng ngược lại.
Thẩm Thời Xuyên hơi ngạc nhiên: “Em định đưa anh đi đâu?”
Tôi bước nhanh hơn: “Dẫn anh đến khoa tâm thần kiểm tra một chút. Chứng hoang tưởng của anh nghiêm trọng quá rồi.”
Thẩm Thời Xuyên: “……”
12.
Vừa về đến nhà, tôi phát hiện mình bị kéo vào một group chat, trong đó đã có hơn 1.400 tin nhắn.
“Tôi đã nói mà! Kiều Kiều và sếp chắc chắn có quan hệ không bình thường! Nhìn vẻ mặt ấm ức vì không có danh phận của sếp kìa!”
“Vậy là thực sự có người chuyển cho Kiều Kiều 5 triệu tệ á?”
“Đứa bé… không phải là con của sếp đấy chứ?”
“Hình như tôi vừa biết được một bí mật kinh thiên động địa…”
“Còn phải cảm ơn anh Chu đã nướng đĩa đậu đũa chưa chín. Nếu không thì tụi mình cũng không có cơ hội chứng kiến một màn kịch siêu hấp dẫn như vậy.”
You cannot copy content of this page
Bình luận