Nhưng không ngờ — Không ai tin tôi.
Thậm chí họ còn ra sức phân tích để chứng minh đây chính là con gái tôi.
“Không thể nào, cháu gái sao lại giống thế được?”
… Tôi phải giải thích thế nào đây?!
Giải thích tại sao cháu gái tôi không giống bố mẹ nó, mà lại giống tôi — bà cô của nó?!
Mà chết tiệt nhất là—
Có vẻ Thẩm Thời Xuyên cũng bắt đầu bị thuyết phục, ánh mắt anh nhìn tôi trở nên đầy ẩn ý.
Chỉ thiếu nước chỉ tay vào tôi mà nói: “Nhìn đi, chứng cứ rành rành, em còn dám nói không có con?!”
Nhưng chưa hết…
Trong lúc mọi người đang vui vẻ ăn uống, Thẩm Thời Xuyên bất ngờ ghé sát vào tôi, giọng dò hỏi: “Gửi cho anh mấy tấm ảnh đi, anh còn chưa được nhìn thấy con đâu.”
Thế là cả buổi tối hôm đó—
Tôi vắt kiệt tế bào não để chứng minh với anh rằng đứa bé trong ảnh không phải con chúng tôi.
… Thật sự muốn lao đầu vào suối nước nóng rồi tự dìm chết mình luôn cho xong!
9.
Sau khi ăn xong BBQ, tôi cứ tưởng chuỗi bi kịch hôm nay cuối cùng cũng kết thúc.
Nhưng ai mà ngờ, có người lại đề xuất một ý tưởng quái quỷ: rủ nhau đi ngâm suối nước nóng lúc gần 1 giờ sáng.
Tôi hoàn toàn không hiểu nổi kiểu nhiệt tình này, hơn nữa vừa ăn BBQ xong, dạ dày có chút khó chịu, nên quyết định về phòng nghỉ ngơi.
Không ngờ, cái đồng nghiệp từng ép tôi góp một tháng lương mua quà nịnh sếp lại lên tiếng: “Kiều Kiều à, không phải tôi cố ý đâu, mấy lần trước cô không tham gia hoạt động tập thể thì thôi, mọi người cũng hiểu làm mẹ đơn thân vất vả.”
Cô ta còn cố ý liếc mắt nhìn về phía Thẩm Thời Xuyên, giọng nói lớn hẳn lên: “Nhưng lần này là sếp chi tiền, cô mà không đi, có phải không nể mặt lắm không?”
Dạ dày đau, đầu cũng nhức, chẳng có tâm trạng đóng vai đồng nghiệp thân thiện với cô ta nữa.
Thế là tôi trực tiếp phản pháo: “Không ngâm suối nước nóng cũng gọi là không nể mặt à? Thế nào, cô thích tôi lắm sao? Nhất quyết phải nhìn tôi mặc đồ bơi?”
Làm việc thì dở, nhưng nịnh bợ sếp thì đứng đầu công ty.
Vốn đã ngứa mắt cô ta từ lâu rồi.
Dứt lời, tôi đứng dậy định về phòng.
Ai ngờ cô ta lại không chịu buông tha, nhất quyết muốn tôi ngồi ở mép hồ trò chuyện với mọi người.
Tôi từ chối, cô ta lập tức lên giọng đạo đức trói buộc: “Cô phá hỏng bầu không khí vui vẻ thế này, không thấy áy náy sao?”
Tôi đảo mắt, cười lạnh: “Cô ép tôi thế này mà không thấy áy náy, vậy tôi có gì phải áy náy chứ?”
Lẽ nào suối nước nóng này có quy định rằng không có tôi thì không ai xuống nước được à?!
Ngay lúc đó, Thẩm Thời Xuyên nghe thấy ồn ào nên bước tới, giọng bình thản: “Hoạt động là tự nguyện, đừng ép đồng nghiệp.”
Nói rồi, anh quay sang nhìn tôi: “Nếu thấy không khỏe thì về phòng nghỉ ngơi đi.”
Tôi gật đầu, quay người đi thẳng về phòng.
…
Sau khi ngủ một lúc, chuông cửa vang lên.
Là Thẩm Thời Xuyên mang thuốc đến.
Nhìn thấy bộ dạng xanh xao thiếu sức sống của tôi, anh lập tức kéo tôi đi bệnh viện.
Tôi khó chịu đến mức chẳng còn sức kháng cự, lờ mờ nghe thấy giọng anh hỏi bác sĩ: “Cô ấy hình như vẫn đang trong giai đoạn cho con bú, có loại thuốc nào không uống được không?”
Bác sĩ nhíu mày: “Anh chắc chắn cô ấy đã sinh con rồi chứ?”
Thẩm Thời Xuyên im lặng mấy giây, rồi hơi chần chừ đáp: “Cũng… không chắc lắm.”
Bác sĩ ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt như muốn hỏi rốt cuộc anh có biết mình đang nói gì không.
Anh tiếp tục nói, càng lúc càng thiếu tự tin: “Cô ấy từng nói là có con phải nuôi, nhưng sau đó lại nói không có. Tôi cứ tưởng cô ấy chỉ muốn giữ con mà không cần tôi thôi.”
Tôi gom hết sức lực toàn thân, cất giọng đầy uy lực: “TÔI CHƯA SINH CON!”
Có lẽ tích tụ quá lâu, giọng tôi vang đến mức gây chấn động cả phòng khám, không ít người ngoái đầu nhìn sang.
Tôi lập tức kéo cao cổ áo, che kín mặt.
Trong lòng thầm nghĩ — May quá, đây không phải bệnh viện trong thành phố.
Nếu không thì có lẽ cả phần đời còn lại không dám bước chân vào đây nữa.
You cannot copy content of this page
Bình luận