Lúc đó chúng tôi đang cãi nhau, cộng thêm tâm trạng yếu đuối vì bệnh tật, nên khi không liên lạc được với Thẩm Thời Xuyên, tôi liền cho rằng anh ngầm đồng ý chia tay.
Thế là trong cơn tức giận, tôi thẳng tay chặn hết mọi phương thức liên lạc với anh.
Ai ngờ sau bao nhiêu vòng luẩn quẩn, anh lại trở thành sếp mới của tôi.
Và vì cái quỹ nuôi con chết tiệt kia, anh kiên quyết tin rằng giữa chúng tôi có một đứa bé.
…
Sau khi đồng nghiệp tan làm hết, Thẩm Thời Xuyên đến bàn làm việc của tôi, muốn đi cùng với tôi xuống bãi đỗ xe lấy đồ.
Tôi lại cố gắng giải thích thêm lần nữa: “Thật sự không có đứa bé nào cả, anh mua mấy thứ này về tôi cũng không dùng được đâu.”
Anh không tranh luận, chỉ thản nhiên nói: “Một nửa trong đó là mua cho em, phần này chắc em phải nhận rồi.”
Không còn cách nào khác, tôi đành theo anh xuống bãi đỗ xe.
Vừa mở cốp xe, tôi sửng sốt.
Một xe đầy ắp đồ đạc, một nửa là đồ dùng cho em bé, nửa còn lại là đồ anh mua cho tôi.
Thẩm Thời Xuyên lần lượt giới thiệu: “Cái này là thuốc bổ khí huyết, nghe nói em hay đau bụng và chóng mặt, có thể là do không kiêng cữ sau sinh tốt, cần bồi bổ lại. Anh đã mua ba tháng, em cứ dùng thử xem sao.”
Nhìn biểu cảm nghiêm túc của anh, tôi bỗng không biết phải cảm thấy thế nào.
Sếp thân mến à… đau bụng và chóng mặt chẳng qua là cái cớ tôi viện ra để trốn việc thôi mà!
Dưới ánh mắt kiên quyết của Thẩm Thời Xuyên, tôi đành cắn răng ôm đống thuốc bổ và xe đẩy em bé về nhà.
Rồi sau đó…
Cái xe đẩy ấy liền trở thành ổ ngủ mới cho con mèo của tôi.
8.
Nhờ sự góp ý của mọi người, cuối cùng hoạt động team building được quyết định là nướng BBQ tại khu nghỉ dưỡng cao cấp.
Kinh phí Thẩm Thời Xuyên cấp rất dồi dào, tôi cũng không khách sáo, đặt luôn phòng tốt nhất và nguyên liệu nướng hảo hạng cho mọi người.
Ngoài ra, khu nghỉ dưỡng còn có suối nước nóng, đáp ứng được hết yêu cầu của đồng nghiệp.
Buổi tối, mọi người quây quần bên bếp nướng.
Tôi bị ép ngồi cùng với mấy đồng nghiệp đã có gia đình để bàn luận về chuyện nuôi con.
Tham gia ư? Tôi hoàn toàn không có kinh nghiệm.
Nhưng nếu không tham gia, thì hình tượng mẹ đơn thân kiên cường đã xây dựng bấy lâu nay có thể sụp đổ.
Vì vậy, tôi chỉ có thể cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của mình, coi bản thân như một cái phông nền tĩnh lặng.
Nhưng ai mà ngờ được, đến khi cuộc thảo luận trở nên sôi nổi, họ bắt đầu hỏi thẳng tôi: “Kiều Kiều, cô cho con bú sữa mẹ hay uống sữa bột vậy?”
Tôi: “……”
Cảm ơn lời mời, tôi xin phép uống nước.
Thấy tôi không mấy hứng thú, họ lại rút điện thoại ra, chìa một bức ảnh ra trước mặt tôi: “Đây là con của cô đúng không? Trông đáng yêu ghê.”
Tôi nhìn kỹ—
Đây chẳng phải ảnh cháu gái tôi sao?!
Lúc đó ai cũng bảo con bé trông giống hệt tôi hồi bé, tôi thấy vui vui nên đăng lên mạng xã hội.
Đúng lúc này, Thẩm Thời Xuyên cầm một xiên nướng nóng hổi đi tới, đặt vào tay tôi: “Chỉ có vài xiên có rắc ớt thôi, ăn cho đỡ thèm, đừng ăn nhiều kẻo đau dạ dày.”
Nói xong, anh mới nhìn qua đồng nghiệp bên cạnh, hỏi: “Đang nói chuyện gì vậy?”
Cuộc thảo luận về nuôi con lập tức dừng bặt.
Tôi thấy rõ mấy người họ nhìn nhau trao đổi ánh mắt, chắc là đang thầm đoán quan hệ giữa tôi và Thẩm Thời Xuyên.
Đúng lúc này, đồng nghiệp tốt bụng từng giải thích với sếp rằng tôi là mẹ đơn thân lại ra tay nghĩa hiệp: “Bọn tôi đang xem ảnh con của Kiều Kiều đây, trông giống hệt cô ấy luôn.”
… Cháu ruột tôi mà, ít nhiều gì cũng phải có nét giống chứ?
Nhưng vấn đề ở chỗ—
Thẩm Thời Xuyên cũng là một người có mắt nhìn hơi… lệch.
Anh nhìn chằm chằm vào bức ảnh vài giây, gật đầu: “Dễ thương nhỉ, con gái à?”
Nhìn thấy anh bắt đầu xác nhận giới tính của đứa trẻ, tôi vội giật lấy điện thoại, chữa cháy ngay lập tức: “Đây là cháu gái tôi! Đương nhiên phải giống tôi rồi!”
You cannot copy content of this page
Bình luận