Sự Cố "Nuôi Con"

Chương 3:

Chương trước

Chương sau

Tôi tiếp tục mạnh miệng: “Bình thường ra ngoài tôi còn tiếc tiền mua một chai nước. Nếu thực sự có ai chuyển cho tôi ngần ấy tiền, chắc tôi ra đường cũng phải có người khiêng đi mất!”

 

Trong lúc tôi đang vắt óc lừa đồng nghiệp—

 

Thẩm Thời Xuyên xuất hiện.

 

Ánh mắt anh lướt qua đám đồng nghiệp đang vây quanh tôi.

 

Mọi người lập tức tản ra, quay về bàn làm việc, không ai dám hó hé.

 

Tôi gõ bàn phím loạn xạ, hoàn toàn không biết mình đang làm gì.

 

Thẩm Thời Xuyên không vội, chỉ đứng yên phía sau, nhìn tôi chăm chú.

 

Không chịu nổi nữa, tôi chủ động nở một nụ cười gượng gạo: “Sếp có gì dặn dò ạ?”

 

Anh mà đứng đây thêm chút nữa, không chỉ tôi—

 

Mà cả văn phòng này đều phát điên mất!

 

Thẩm Thời Xuyên nhìn tôi vài giây, chậm rãi mở miệng: “Nhận được tiền chưa?”

 

Tôi trợn trừng mắt.

 

Anh đang làm gì vậy?!

 

Tôi vừa tốn bao nhiêu công sức để mọi người tin rằng số tiền kia là giả, vậy mà anh lại thản nhiên vạch trần tôi trước mặt tất cả!

 

Quả nhiên là tình cũ, ra tay thật tàn nhẫn!

 

Dưới ánh mắt dò xét của đồng nghiệp, tôi run giọng hỏi: “Tiền gì cơ?”

 

Tình hình đến nước này, chỉ có thể giả ngu.

 

Nếu Thẩm Thời Xuyên tiếp tục phá đám, tôi chỉ còn nước nộp đơn xin nghỉ việc rồi cao chạy xa bay.

 

May thay, anh chỉ chỉ vào chiếc điện thoại trên bàn tôi: “Hôm qua tôi đã bảo người thông báo với cô rồi, lần này cô chịu trách nhiệm tổ chức buổi team building, kinh phí đã được chuyển vào tài khoản của cô.”

 

Tôi mở điện thoại ra, lúc này mới nhận ra—

 

Sau khoản tiền 5 triệu tệ kia, Thẩm Thời Xuyên còn chuyển thêm một khoản khác.

 

Nhưng vì ngay khi nhận được 5 triệu, tôi đã tắt hết thông báo, nên không nhìn thấy.

 

A… Quả nhiên là tình cũ cao quý của tôi mà!

 

Tâm trạng căng thẳng bỗng chốc dịu xuống, tôi vội vàng đảm bảo với Thẩm Thời Xuyên rằng mình nhất định sẽ sắp xếp buổi team building thật chu đáo.

 

Anh khẽ gật đầu, trước khi rời đi còn tiện tay ném lại một câu: “Thêm WeChat của tôi vào, cả công ty chỉ còn mình cô chưa kết bạn.”

 

Nhìn theo bóng lưng anh khuất dần, đồng nghiệp lập tức xúm lại bàn tán về địa điểm team building.

 

Tôi vừa ghi lại ý kiến của mọi người, vừa nhìn màn hình hiện lên dòng chữ: Thẩm Thời Xuyên đã chấp nhận lời mời kết bạn của bạn.

 

6.

 

Gần như ngay giây đầu tiên sau khi chấp nhận lời mời kết bạn, Thẩm Thời Xuyên đã gửi tin nhắn: “Anh đã mua một ít đồ cho em và con, tan làm nhớ xuống bãi đỗ xe lấy nhé.”

 

Lúc này tôi mới nhớ ra vụ đứa con.

 

Thế là tôi nhanh chóng nhắn lại giải thích: “Thật sự không có chuyện con cái gì đâu, tôi chỉ buột miệng nói bừa thôi.”

 

Thẩm Thời Xuyên: “……”

 

Tôi hiểu rồi, anh không tin.

 

Tôi kiên nhẫn nói tiếp: “Lúc chúng ta yêu nhau, tôi đã từng lừa anh chuyện gì chưa? Tôi lấy danh dự đảm bảo, đứa bé này thật sự chỉ là tôi nói bừa thôi!”

 

Lần này, anh không còn gửi dấu ba chấm nữa, mà là: “Có, rất nhiều.”

 

Điện thoại khựng lại một chút, rồi tin nhắn từ Thẩm Thời Xuyên dồn dập kéo tới.

 

“Có lần chúng ta cãi nhau đòi chia tay, rõ ràng em chỉ đưa con mèo đi triệt sản, nhưng lại bảo là đã bán nó. Sau này anh mới biết em muốn bỏ cha giữ con.”

 

“Dựa vào tính cách của em, lần này chắc chắn cũng thế.”

 

“Em chỉ muốn con, không muốn anh!”

 

Đằng sau còn kèm theo một sticker mặt mếu đầy ấm ức.

 

Tôi ôm chặt gối ôm, muốn khóc mà không khóc nổi.

 

Bình thường tôi nói dối chuyện gì anh cũng không tin, sao lần này lại cứ cố chấp tin cho bằng được vậy?!

 

Tôi phải đi đâu kiếm một đứa bé cho anh bây giờ?

 

Tin nhắn cuối cùng của Thẩm Thời Xuyên: “Dù sao thì em cũng muốn bỏ cha giữ con. Không được!”

 

7.

 

Việc tôi và Thẩm Thời Xuyên chia tay thực ra cũng là một sự cố ngoài ý muốn.

 

Bình thường, mỗi khi tôi bị ốm hay bị thương, anh luôn là người đầu tiên nhận ra.

 

Nhưng đúng vào lần tôi bệnh nặng nhất, anh lại không xuất hiện.

 

Hết Chương 3:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page