Tưởng rằng trông mình thảm hại thế này, họ sẽ không lôi tôi vào vụ góp tiền mua quà nịnh nọt sếp nữa.
Ai ngờ, họ lại lấy lý do không thể để để lại ấn tượng xấu với sếp mới, ép tôi góp tiền.
Không nhiều không ít, vừa tròn một tháng lương.
Tháng sau nếu muốn sống sót, tôi đành phải động vào quỹ nuôi con rồi.
Haiz, mặc kệ tôi đi mà.
3.
Tối hôm đó, nhìn số tiền trong quỹ nuôi con (mua nhà) ngày càng vơi đi, tôi giận đến mức muốn phá trời long đất, liền đăng một dòng trạng thái lên mạng xã hội: “Thực ra mình không nhất thiết phải nuôi đứa trẻ này.”
Vừa đăng lên chưa bao lâu, đã có một người để lại bình luận: “?”
Tôi nhìn kỹ lại—
Thẩm Thời Xuyên?
Rõ ràng sau khi chia tay đã xóa anh rồi mà, sao bây giờ lại có mặt trong danh sách bạn bè của tôi?
Nghĩ rằng có lẽ do mình quá tức giận nên sinh ra ảo giác, tôi không thèm quan tâm, định xóa lần nữa.
Nhưng vừa mở ảnh đại diện của anh lên, tin nhắn liên tục gửi tới.
“Con được một tuổi rồi?”
“Chuyện từ bao giờ vậy?”
“Đừng bỏ con đi, có gì cứ bình tĩnh nói chuyện.”
Toang rồi, theo như vở kịch mà tôi tự biên tự diễn trên mạng xã hội, con tôi năm nay tròn một tuổi.
Mà tôi và Thẩm Thời Xuyên mới chia tay chưa đầy hai năm.
Anh chắc chắn đang nghĩ rằng tôi chạy trốn khi đang mang thai!
Tôi không biết phải giải thích thế nào, tay run run xóa luôn WeChat của Thẩm Thời Xuyên.
4.
Vì chuyện tối qua, tôi lại mất ngủ cả đêm.
Hậu quả là sáng hôm sau, trong buổi tiệc chào mừng sếp mới, tôi xuất hiện với một vẻ mặt tiều tụy như sắp không sống nổi.
Sếp mới có vẻ cảm thấy tôi ảnh hưởng đến hình ảnh công ty, đứng trước mặt tôi, vừa định nói gì đó.
Một đồng nghiệp tốt bụng vội giải thích giúp: “Sếp à, cô ấy là mẹ đơn thân, một mình nuôi con rất vất vả.”
Ban đầu tôi cũng không định đính chính, nhưng sếp mới lại hỏi: “Mẹ đơn thân? Thế bố đứa trẻ đâu?”
Tôi lập tức trợn tròn mắt.
Ngước lên nhìn, phát hiện sếp mới chính là Thẩm Thời Xuyên — người mà mình vừa xóa hôm qua.
Tôi siết chặt ngón chân xuống đất, định giải thích: “Không phải…”
Đúng lúc này, đồng nghiệp tốt bụng kia lại dứt khoát bổ sung: “À, cô ấy nói bố đứa bé mất rồi.”
Thẩm Thời Xuyên cong môi, nhìn tôi đầy ý vị: “Tai nạn xe hay rơi máy bay?”
Không, chẳng có cái nào cả.
Tôi cũng chẳng biết tình hình của bố đứa trẻ ra sao.
Nhưng mà mẹ đứa trẻ thì chắc chắn đã chết vì xấu hổ rồi.
Mỉm cười – ing.
5.
Từ miệng đồng nghiệp, Thẩm Thời Xuyên biết được rằng tôi đang sống rất chật vật.
Sau khi ép tôi thêm lại anh vào danh sách bạn bè, anh bắt đầu nhắn tin oanh tạc.
“Bây giờ cho con dùng xe tập đi có sớm quá không?”
Có hơi sớm đấy, vì còn chưa có thai mà.
“Dạo này sức khỏe em thế nào? Anh đã mua thuốc bổ rồi, gửi địa chỉ đây đi.”
Sức khỏe vẫn ổn, xấu hổ đến mức này mà tim vẫn chưa phát bệnh là may lắm rồi.
“Thôi, anh cứ chuyển khoản luôn vậy, đừng để em và con phải chịu khổ.”
Tốt quá.
Hả?
Tôi ngồi thẳng dậy, đang gõ tin nhắn bảo anh đừng làm loạn thì—
Tiếng thông báo quen thuộc vang lên, “Alipay đã nhận được 5 triệu tệ”, âm thanh trong trẻo vang vọng khắp văn phòng.
Bầu không khí lập tức sôi sục.
Một đồng nghiệp lao đến chỗ tôi như một tia chớp: “Kiều Kiều, nhà cậu còn thiếu bảo mẫu đúng không?”
“Năm triệu! Phát tài rồi đừng quên bọn tôi nhé!”
“Kiều Kiều, tôi chính là cô con gái thất lạc nhiều năm của mẹ cậu đây!”
Tôi cầm chặt điện thoại, đầu óc quay cuồng tìm cách xử lý tình huống.
Má nó, Thẩm Thời Xuyên!
Biết rõ tôi từng mở tài khoản doanh nghiệp chỉ để tiện bán đồ cũ, vậy mà còn cố tình chuyển khoản qua Alipay.
Không thể lén lút chuyển đi được à?!
Nhìn sự nhiệt tình chưa từng có của đồng nghiệp, tôi nhanh trí nói: “Đây chỉ là chuông báo của tôi thôi, nhắc nhở giờ uống nước. Ai mà lại chuyển cho tôi tận năm triệu chứ?”
Họ lộ rõ vẻ không tin.
You cannot copy content of this page
Bình luận