Sự Cố "Nuôi Con"

Chương 1:

Chương trước

Chương sau

Tôi có thói xấu là tiêu hết sạch tiền lương mỗi tháng.

 

Vì muốn tiết kiệm tiền mua nhà, tôi mở một tài khoản, giả vờ như đang nuôi một đứa trẻ.

 

Sau đó, tôi không thể tiết kiệm nổi nữa, liền đăng một dòng trạng thái lên mạng xã hội: “Thực ra mình không nhất thiết phải nuôi đứa trẻ này.”

 

Người yêu cũ kiêm tổng tài lập tức nhắn tin oanh tạc.

 

“Giờ cho con dùng xe tập đi có sớm quá không?”

 

“Em dám bỏ cha giữ con!!!”

 

“Anh đã mua thuốc bổ cho em rồi, đưa địa chỉ đây.”

 

“Thôi, cứ chuyển tiền cho em vậy, năm triệu có đủ không?”

 

Ý tôi là, bây giờ mang thai có còn kịp không?

 

1.

 

Tôi có thói xấu là tiêu hết sạch tiền lương mỗi tháng.

 

Vì muốn tiết kiệm tiền mua nhà, cũng như tránh các mối quan hệ xã giao không cần thiết, ngay từ ngày đầu tiên đi làm, tôi đã mở một tài khoản, bịa chuyện rằng mình có một đứa con cần nuôi.

 

Sau đó, mỗi tháng tôi đều chuyển một khoản tiền vào đó.

 

Lúc đầu, quả thật có nhiều lời xì xào bàn tán.

 

Nhưng theo thời gian, hình tượng bà mẹ đơn thân của tôi dần trở nên vững chắc trong lòng mọi người, thế nên bất kỳ hoạt động nào cần tiêu tiền, họ đều cố gắng tránh nhắc đến tôi.

 

Nhờ vậy, tôi cũng để dành được một khoản tiết kiệm.

 

Mọi thứ đều hoàn hảo.

 

Cho đến khi—

 

Tôi thấy tin ca sĩ mình yêu thích nhất sắp tổ chức concert.

 

Tôi bắt đầu do dự.

 

Tiền ấy mà, lúc nào cũng có thể tiết kiệm lại.

 

Nhưng concert thì không phải cứ muốn là đi được.

 

Hơn nữa, tôi đâu có thực sự nuôi con, bỏ ra một khoản cũng chẳng có gì to tát.

 

Sau khi tự thuyết phục mình, tôi bắt đầu săn vé.

 

Một đồng nghiệp nhìn thấy, mỉa mai: “Không phải nói phải nuôi con sao? Vậy mà vẫn có tiền đi xem concert à?”

 

“Bọn này định góp tiền mua quà sinh nhật cho giám đốc, nếu cô dư dả tài chính vậy, hay góp thêm chút đi?”

 

Nghe cũng có lý.

 

Thế nên tôi quyết định củng cố hình tượng của mình thêm chút nữa.

 

Một bà mẹ đơn thân nghèo khó nhưng kiên cường.

 

Tôi đăng một dòng trạng thái lên mạng xã hội: “Sữa bột đắt quá, lương tháng này lại sắp tiêu hết rồi. Nhưng không sao cả, chỉ cần con lớn lên khỏe mạnh, mẹ làm gì cũng được.”

 

Kèm theo đó là một bức ảnh — một chiếc bánh bao khô khốc.

 

Kể từ hôm đó, không ai dám rủ tôi góp tiền nịnh nọt sếp nữa.

 

Tôi cũng vui vẻ tiết kiệm được một khoản.

 

2.

 

Có thể không tốn tiền nịnh bợ sếp.

 

Nhưng lại không thể không nuông chiều bản thân.

 

Bộ skin phiên bản giới hạn trong game mà tôi yêu thích sắp mở bán lại trong thời gian ngắn.

 

Hồi đó vì mới tốt nghiệp, thu nhập ít ỏi nên không thể mua được, suốt bốn năm qua lúc nào tôi cũng thèm thuồng nhìn người khác khoe skin hiếm này.

 

Bây giờ đã có điều kiện, tôi nhất định phải chốt đơn.

 

Thế nhưng ngay giây cuối cùng trước khi thanh toán, tôi chần chừ.

 

Thực ra cũng không đắt lắm, nhưng toàn bộ tiền của tôi đều đã có kế hoạch sử dụng rõ ràng.

 

Nếu muốn mua bộ skin này, lại phải động vào quỹ “nuôi con” rồi.

 

Tôi trằn trọc cả đêm không ngủ được, đến mức hôm sau đồng nghiệp nhờ thêm liên lạc với sếp mới, tôi cũng chẳng thèm để ý.

 

Tôi nhìn chằm chằm vào chậu xương rồng bên cạnh máy tính, bắt đầu nhổ từng cái gai một: “Mua, không mua, mua…”

 

Chiếc gai cuối cùng được rút ra, vừa hay rơi vào phương án mua.

 

Tôi lén lút chui vào nhà vệ sinh, trốn trong đó đặt hàng.

 

Đang định bước ra thì nghe thấy đồng nghiệp bàn tán bên ngoài.

 

“Sếp mới đến rồi, tụi mình cũng nên có chút quà chào hỏi chứ?”

 

“Tôi cũng nghĩ vậy, tạo ấn tượng tốt trước mặt sếp mới, sau này việc thăng tiến cũng dễ nói hơn.”

 

Lúc họ đang thảo luận xem nên chọn món quà nào cho sang trọng, tôi lảo đảo bước ra từ buồng vệ sinh với hai quầng thâm khổng lồ dưới mắt.

 

Cuộc bàn luận lập tức dừng lại.

 

Một lát sau, một nữ đồng nghiệp cất giọng đầy thương cảm: “Thức đêm chăm con vất vả lắm nhỉ?”

 

Tôi ngơ ngác đáp một tiếng.

 

Hết Chương 1:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page