“Cậu nói gì cơ? Dị thú bao vây căn cứ?!” Dương Tử Thanh bất ngờ bật dậy, ánh đèn trên trần đâm vào mắt khiến cô nhức nhối, đầu óc trống rỗng như thể cả thế giới đang rung chuyển. Cơ thể cô gần như không trụ vững vì quá sốc.
“Đúng vậy, chị dâu!” Lâm Dật lao vào văn phòng, sắc mặt trắng bệch, giọng nói gần như xé toạc không gian. “Vô số dị thú, còn cả tang thi nữa, giờ đã áp sát khu ngoại thành rồi! Phòng tuyến của chúng ta sắp sụp đổ! Nhưng anh Chu vẫn chưa quay lại, anh ấy đi cầu viện các căn cứ lân cận, giờ chúng ta phải làm sao?!”
“Tại sao không báo cho tôi sớm hơn?!” Giọng Dương Tử Thanh khàn đặc. Cô nắm lấy bộ đàm trên bàn, nhưng chẳng có tín hiệu nào. Cô lập tức kéo tung cửa kính sát đất, ánh đèn báo động đỏ rực như lưỡi dao đâm vào mắt.
Bên ngoài căn cứ hỗn loạn vô cùng, lửa đạn ngút trời, dị năng bạo phát và tiếng súng đan xen thành một cơn cuồng phong đẫm máu. Từ trên cao nhìn xuống, dị thú bị bắn hạ từng con, nhưng chúng lại tràn lên như sóng biển, mỗi lúc một nhiều, dường như vô tận.
Cô cảm nhận được lũ quái vật đang mang theo ác ý vô biên lao về phía con người, từng bước chân như vó ngựa dẫm thẳng vào tai. Dù văn phòng có cách âm tốt đến mấy, Dương Tử Thanh vẫn nghe được những tiếng gào thét từ nơi xa. Những cảnh tượng máu me tanh tưởi không ngừng hiện lên trước mắt.
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng cô, lạnh buốt như rơi vào hầm băng.
“Chuyện này… không thể là trùng hợp.” Cô lẩm bẩm, ánh mắt dán chặt vào khung cảnh điên loạn ngoài kia. Bảy năm sinh tồn trong mạt thế đã dạy cô cách nhìn thấu mọi thứ – nhưng đợt tấn công này, tuyệt đối không đơn giản!
Cô nhanh chóng phân tích, giọng nói thấp nhưng đầy lực: “Ngoài căn cứ có hai lớp điện tử giám sát, ba trạm kiểm soát thủ công, cả máy bay trinh sát cũng đã xuất phát. Sao có thể đột phá phòng tuyến mà không có chút cảnh báo nào? Nhất định… có kẻ phản bội!”
Cô phẫn nộ quay người lại — và giật mình khi bắt gặp ánh mắt đầy sát khí không thể che giấu của Lâm Dật. Trong khoảnh khắc đó, tim cô như bị thứ gì đó giáng một cú thật mạnh.
“Cậu… cậu đang làm gì vậy?” Giọng cô thều thào, đôi mắt lộ rõ vẻ không thể tin.
Lâm Dật nhếch môi cười gằn, tay hắn lóe sáng kim loại — một mũi tên lửa tựa như sứ giả tử thần lao thẳng vào ngực cô.
Ngay khoảnh khắc đó, cửa kính nổ tung, cơ thể cô mất khống chế lao ra phía trước, để lại một vệt máu đỏ như nhuộm cả không khí.
Đôi mắt Dương Tử Thanh dần trống rỗng, cơn đau nhói nơi ngực như thủy triều tràn ngập, nuốt chửng toàn bộ thần kinh cô. Cô vẫn bản năng ôm lấy lồng ngực rách toạc, ánh mắt mờ dần, như thể thế giới đang sụp đổ.
Nhưng cô hít sâu một hơi, buộc bản thân tỉnh táo. Bảy năm trong mạt thế đã không còn để cô yếu đuối như trước. Một luồng hàn khí len lỏi trong tâm trí cô — tất cả giận dữ, thù hận, trong khoảnh khắc này, hóa thành sức mạnh.
“Sự phản bội của các người… lại dám hạ sát chiêu.” Giọng cô thì thầm, ánh mắt lạnh băng chiếu thẳng vào Lâm Dật, nụ cười hiện ra trên môi, nhưng lại mang theo tử ý, lạnh lẽo đến thấu tim.
Lâm Dật chậm rãi tiến lại gần, ánh mắt âm trầm: “Chị dâu, đừng tức giận vậy chứ. Tất cả… đều vì lợi ích lớn hơn.” Giọng hắn như lưỡi dao cắt vào tim, “Chị chết rồi, anh Chu mới danh chính ngôn thuận cưới Tưởng Nhược Nghi, mọi thứ mới trở lại quỹ đạo.”
Dương Tử Thanh bật cười lạnh, giọng nói lạnh như băng tuyết: “Thì ra… tất cả chỉ là vì quyền lực, vì lợi ích. Hóa ra trong mắt các người, tôi chỉ là một quân cờ? Buồn cười thật.”
Lâm Dật hơi sững lại, rồi quay đầu, giọng lạnh như băng: “Chị dâu, đừng trách tôi. Chị quá mạnh, quá có chính kiến, không thể là cánh tay đắc lực của anh Chu. Hơn nữa, ai mà không biết mối quan hệ giữa chị và Cố Thời Tự ở căn cứ Hạo Dương mập mờ ra sao. Chị tiếp xúc với hắn, đã khiến anh Chu bao phen mất mặt.”
Ánh mắt Dương Tử Thanh lóe lên tia hàn quang sắc bén: “Cậu nói bậy!”
“Đó là sự thật.” Lâm Dật cười lạnh. “Chị nghĩ chị không chết thì anh chu sẽ giữ chị lại sao? Chị chỉ là gánh nặng.”
Trái tim Dương Tử Thanh run lên dữ dội. Cô đau đớn và phẫn nộ tột cùng — nhưng chỉ trong chớp mắt, tất cả bị nuốt chửng bởi thù hận. Cô khẽ mỉm cười, lạnh đến tê tái: “Các người… sẽ hối hận.”
Đột nhiên, cô bật dậy, trong tay xuất hiện một khẩu súng lục đen kịt, khẩu súng nhắm thẳng vào mắt Lâm Dật — không chút do dự bóp cò.
“Đoàng—!”
Tiếng súng vang lên, máu bắn tung tóe. Ánh mắt Lâm Dật đầy tuyệt vọng, hắn quằn quại trên mặt đất, gào thét đau đớn. Dương Tử Thanh bị văng qua một bên, cơ thể bị lửa nuốt trọn, nhưng môi vẫn nở nụ cười lạnh lẽo đến tàn nhẫn.
“Lâm Dật, cậu chết chắc rồi.” Cô lạnh lùng nói.
Cô đã sớm bỏ thuốc ức chế dị năng vào đồ ăn của hắn. Biết rõ hắn sẽ sơ suất, cô chỉ chờ đúng khoảnh khắc này – ra tay như sói dữ, một kích chí mạng. Lâm Dật… số kiếp hắn đã tận.
Trong đầu cô vang vọng lời Cố Thời Tự từng nói: “Chu Nhất Trạch không phải người tốt, đừng để sau này phải hối hận.” Cô bật cười – thì ra lời ấy không phải giận dỗi, mà là lời tiên tri.
Tiếng gào của Lâm Dật dần xa, bầu trời mạt thế vẫn phủ lên thế gian, mùi máu tanh vẫn chưa tan đi.
“Dương đồng học, Dương đồng học, tỉnh lại đi… Không ổn, phải đưa đến bệnh viện, có lẽ là bị cúm rồi!”
Giọng nói quen thuộc mang theo lo lắng vang lên bên tai cô, như một cây kim nhọn xuyên vào ý thức, đâm thẳng vào tâm trí.
“Khoan đã! Tử Thanh chỉ do thức khuya, đừng vội đưa đi! Tử Thanh, mau tỉnh lại đi!”
Âm thanh càng gấp gáp, run rẩy. Dương Tử Thanh dần lấy lại ý thức, đầu đau như búa bổ, cô cố gắng mở mắt — trước mắt là khung cảnh mơ hồ quen thuộc.
Đây… chẳng phải phòng ký túc của cô trước tận thế sao?
Giường gỗ, màn trắng, mọi thứ đơn giản mà ngăn nắp – quá đỗi quen thuộc. Cô gần như không dám tin vào mắt mình.
“Tử Thanh, cậu tỉnh rồi! Tốt quá rồi!”
Giọng nói phấn khích vang lên. Cô quay lại, quả nhiên là bạn cùng phòng đại học: Trần Nhiên.
“Nhiên Nhiên?”
Giọng cô khàn khàn, mang theo run rẩy. Trước mắt là Trần Nhiên vẫn tươi cười vô lo như thể mạt thế chưa từng tồn tại.
Nhưng cô đã chết rồi mà… chết dưới tay Lâm Dật, bị lửa thiêu rụi, đến tro cốt cũng không còn.
“Ừ, là mình đây, Tử Thanh!” Trần Nhiên cười, “Cậu sao vậy? Làm mình sợ chết đi được, hôm qua uống nhiều rượu quá, mình lo cậu xảy ra chuyện.”
Dương Tử Thanh sững người, đầu óc rối bời. Cô đã chết thật… sao lại có thể quay về?
Cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Trái tim từng bị xuyên thủng, thân thể từng bị thiêu đốt tất cả như vừa xảy ra nhưng giờ đây, cô đã quay lại. Quay lại quá khứ.
“Ồ, tỉnh rồi à?”
Lúc này, một giọng nói bình tĩnh vang lên. Dương Tử Thanh quay đầu nhìn thì thấy một người phụ nữ trung niên ăn mặc chỉnh tề đang đứng cạnh giường, cầm một chiếc máy đo nhiệt độ trán đặt lên trán cô.
“Ừm, không sốt. Dương đồng học, em thấy cơ thể có chỗ nào không khỏe không?”
Dương Tử Thanh khựng lại. Giọng nói này… quen thuộc như vọng về từ ký ức xa xôi. Ánh mắt cô rơi vào cặp kính của người phụ nữ, rồi ngay lập tức nhớ ra: Trợ lý Chu! Cô giáo phụ trách lớp năm hai đại học của cô. Nghiêm khắc, cổ hủ, ánh mắt sau cặp kính luôn sắc như dao, nhưng bên trong lại đầy quan tâm. Chính bà là người đã giúp biết bao sinh viên vượt qua những năm tháng hỗn loạn.
“Dạ… em không sao.” Dương Tử Thanh khẽ lắc đầu, giọng cô có phần cứng ngắc. “Chỉ là… hơi buồn ngủ thôi ạ.”
Trợ lý Chu dường như nhận ra điều gì đó khác thường ở cô, nhưng không hỏi nhiều. Chỉ cau mày nhắc nhở:
“Giờ này mà còn thức khuya? Dù thế nào cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân. Uống nhiều rượu, miễn dịch kém, giữa mùa cúm mà vào viện là phiền lắm đấy.”
Dương Tử Thanh lặng nhìn bà rời đi, trong lòng hỗn loạn đến cực điểm. Cúm? Cơn đại dịch trước ngày tận thế? Chẳng lẽ cô thật sự… đã quay về quá khứ?
Cô cúi đầu nhìn đôi tay mình, móng tay tím dài, tóc xoăn gợn sóng xõa vai… Tất cả vẫn là dấu tích của thế giới cũ, của những ngày cô không thể trốn tránh.
Đầu óc cô ong ong, như có tiếng nói vang vọng: “Đây không phải mơ. Tất cả là thật.”
Cô đã chết. Nhưng cô đã quay lại, quay lại ngay trước thềm tận thế. Giọng Trần Nhiên lại vang lên, kéo cô khỏi mạch suy nghĩ:
“Tử Thanh, cậu sao thế? Có chỗ nào không khỏe à?”
Dương Tử Thanh hít sâu, buộc mình giữ bình tĩnh. Cô nhìn chằm chằm vào mắt Trần Nhiên, giọng trầm xuống:
“Bây giờ là mấy giờ rồi?”
Trần Nhiên cau mày, hơi khó hiểu, rồi lấy điện thoại từ trong túi:
“Chín giờ mười một phút sáng.”
Ánh mắt Dương Tử Thanh lập tức rơi vào màn hình – ngày 20 tháng 5 năm 2053.
Trong khoảnh khắc ấy, cảm xúc không thể diễn tả dâng trào trong lòng cô. Toàn thân như đóng băng.
Tiền khúc của tận thế — dịch cúm lan rộng, thế giới vẫn còn yên bình. Nhưng tối nay, khi kim đồng hồ điểm sang 0 giờ, nhân loại sẽ đối mặt với thử thách tàn khốc nhất.
Cô đã quay về – ngay khoảnh khắc đó.
“Tử Thanh, cậu sao vậy?” Trần Nhiên nhận ra điều khác thường, giọng có chút lo lắng. “Hôm qua là sinh nhật cậu mà, cậu uống say quá, còn mang chiếc vòng ngọc ra, cứ lẩm bẩm gì đó… Cậu mệt lắm à?”
Dương Tử Thanh cúi đầu, giấu đi vẻ xót xa trong đáy mắt. Tim đập dồn dập, đầu óc cô ngập tràn suy nghĩ về tương lai.
Cô chết rồi, nhưng cũng được tái sinh. Chỉ còn hơn mười tiếng đồng hồ…
Cô phải làm gì đó — ngay lập tức.
“Nhiên Nhiên, cậu có thấy điện thoại của mình không?” Cô cố làm cho giọng mình nghe bình tĩnh.
Trần Nhiên đưa cho cô một chiếc điện thoại: “Cậu say rồi đập vỡ điện thoại, cứ nói là bị nghe lén gì đó. Cậu muốn gọi điện à? Mình có mấy cái máy dự phòng.”
Cô khẽ cười, cảm thấy nhẹ nhõm. Nhận máy, cô lập tức thao tác — gỡ cài đặt một ứng dụng đặc biệt. Mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm màn hình.
“Cái đó là gì vậy?” Trần Nhiên nghi ngờ hỏi.
“Phần mềm theo dõi.” Dương Tử Thanh đáp nhạt. “Với gia đình bọn mình thì loại này không hiếm. Cậu đừng ngạc nhiên. Trong những gia tộc như bọn mình, giám sát là chuyện bắt buộc.”
Trần Nhiên nhíu mày: “Nhưng ba mình… ông chưa từng làm mấy chuyện đó.”
Dương Tử Thanh nhẹ giọng, nhưng câu nói lại như dao cứa vào lòng:
“Cậu nghĩ tình thân có thể thắng được lợi ích à?”
Cô bước ra ban công, nhìn về những hàng cây xanh và ánh nắng xa xăm. Nhưng trong lòng lại nổi sóng.
Đúng lúc đó, điện thoại cô kết nối được. Trong khoảnh khắc ấy, tim như ngừng đập.
“Alo? Ai tìm Dương soái thế?”
Đầu dây bên kia là giọng nam quen thuộc, lém lỉnh, cùng tiếng nhạc rock vang vọng.
“Là em, Tử Thanh đây.” Cô cố kìm nén sự gấp gáp, làm ra vẻ nhẹ nhàng. “Anh đang ở bar à? Em có chuyện cần nhờ, giờ tiện nói không?”
“A, Tiểu Thanh hả! Đợi chút.” Giọng bên kia chợt nghiêm lại, “Giờ được rồi, Em nói đi, có chuyện gì?”
“Em cần một vé máy bay đi Tô Thành, càng sớm càng tốt. Trước chín giờ tối phải đến nơi.”
Bên kia im lặng vài giây: “Tô Thành? Dịch cúm đang căng mà, vé khó lắm. Em cần gấp vậy làm gì?”
“Chỉ cần anh nói có lấy được hay không.” Giọng cô lạnh đi, không thể phản kháng.
Người bên kia nghiêm túc lại: “Có thể lấy. Nhưng em phải nói em định làm gì? Đừng nói là lại đi theo đuổi ai đó nữa nha. Ngoài kia loạn lắm, lỡ nhiễm cúm thì anh biết ăn nói sao với chú thím?”
Dương Tử Thanh cười khẽ: “Anh nói đúng. Lúc này đi lại không an toàn thật.”
Cô nhắm mắt, vô số kế hoạch hiện ra trong đầu. Cô tái sinh không phải để an nhàn, không phải để lặp lại con đường cũ.
“Alo? Tiểu Thanh? Em còn nghe không đấy?” Giọng lo lắng của Dương Diệp bên kia cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Cô hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói:
“Anh nói đúng, em không thể bốc đồng. Nhưng em tin anh. Anh nhất định sẽ giúp em, đúng không?”
“Đương nhiên!” Giọng Dương Diệp kiên định, “Anh đã hứa, nhất định sẽ giúp em!”
Cô cúp máy, trong lòng đã hạ quyết tâm.
Hôm nay, cô sẽ dùng tất cả kiến thức và kinh nghiệm từ kiếp trước để mở ra một con đường mới. Một con đường trước khi tận thế bắt đầu.
You cannot copy content of this page
Bình luận