Danh sách chương

 

Diệp Hiểu tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, chỉ vào viên tinh hạch lấp lánh trong tay, mắt tròn xoe: “Cái gì thế này, đẹp quá!”

Dương Tử Thanh trong lòng giật mình, suýt nữa quên mất Diệp Hiểu vẫn còn ở đây. Cô khẽ cau mày, nghĩ thầm: “Aizz, con zombie này không phải một mình mình hạ gục, tinh hạch không thể nuốt trọn một mình được.” Mặc dù Diệp Hiểu không giúp được nhiều, nhưng trong thế giới mạt thế, có thêm một người bạn vẫn hơn là thêm một kẻ thù.

Cô bắt đầu tính toán nhanh trong đầu. Viên tinh hạch trắng đầu tiên lấy được lúc rạng sáng, cộng thêm bốn viên trắng và một viên xanh lấy từ cây xăng. Dù ba viên đã bị tên Chu Cường kia cướp đi, sau đó cô lại đào được thêm hai viên, một viên trắng và một viên đỏ. Tính ra, hiện tại cô đang có ba viên tinh hạch trắng cấp một, cùng một viên đỏ và một viên xanh.

Tinh hạch trắng đã dùng đi không ít, không biết đã được nông trại tiêu hóa như thế nào. Suy đi tính lại, những thứ thật sự có giá trị của cô chỉ có hai viên tinh hạch đỏ và xanh.

Cô nhìn Diệp Hiểu, thấy trên mặt cô ta tràn ngập sự tò mò và kinh ngạc, không có vẻ giả dối. Dương Tử Thanh khẽ cười: “Đây là tinh hạch, mọc ra từ trong đầu zombie. Con zombie này đã tiến hóa nên đây là tinh hạch cấp hai. Theo lý mà nói, chúng ta cùng nhau tiêu diệt nó, tinh hạch này nên chia đôi. Nhưng viên tinh hạch xanh này rất hữu ích đối với tôi. Phần của cô… có thể để tôi nợ trước không? Sau này kiếm được tinh hạch màu khác tôi sẽ bù lại cho cô.”

Diệp Hiểu nghe vậy, xua tay lia lịa, có chút hoảng hốt: “Ôi không, không cần đâu! Nếu không có cô, tôi đã bị thứ gớm ghiếc này ăn thịt rồi! Hơn nữa, việc diệt zombie đều là cô ra tay, tôi sợ vỡ mật, lấy tinh hạch gì chứ?”

Cô ta nói rất vội vàng, giọng điệu đầy biết ơn và tự trách. Dương Tử Thanh nhìn cô ta, càng thêm khẳng định phán đoán của mình. Cô gái này đúng là biết ơn. Cô cũng không khách sáo nữa, thản nhiên nói: “Vậy tôi nhận nhé. Nhưng cô yên tâm, tinh hạch xanh cấp hai này có thể đổi được khoảng mười viên tinh hạch trắng cấp một, đợi tôi tích đủ năm viên tinh hạch trắng, nhất định sẽ đền bù cho cô.”

Diệp Hiểu vội vàng lắc đầu, ánh mắt vẫn không giấu được sự tò mò: “À, thứ này còn phân biệt màu sắc sao? Lại còn có cấp bậc nữa à? Tử Thanh, cô kể cho tôi nghe đi, để tôi mở mang tầm mắt.”

Dương Tử Thanh mỉm cười, nhìn ra con phố đi bộ hoang vắng xung quanh, trong mắt mang theo một tia cảnh giác: “Được thôi. Nhưng đợi một chút đã. Con phố đi bộ này không có zombie, có lẽ vì bị con zombie cấp hai này trấn áp. Bây giờ nó chết rồi, chắc chắn những con zombie khác sẽ sớm quay lại. Chúng ta tranh thủ lấy những thứ có thể mang đi đã.”

Diệp Hiểu nghe cũng thấy hợp lý, gật đầu liên tục: “Được, được, chúng ta vừa làm vừa nói. À, cô đã cứu tôi, tôi cũng không có gì khác để giúp cô. Tôi có một không gian, khoảng hơn năm mươi mét vuông. Cô có đồ gì thì cứ để tạm chỗ tôi.”

Nói xong, cô ta có chút mong chờ nhìn Dương Tử Thanh.

“Năm mươi mét vuông?” Dương Tử Thanh nhướng mày, hơi bất ngờ. Rõ ràng cô không ngờ năng lực không gian của Diệp Hiểu lại lớn đến vậy. Thông thường, dị nhân hệ không gian cấp một chỉ có mười mấy mét vuông, năm mươi mét vuông quả thực rất hiếm. Cô xua tay, giọng điệu vẫn bình tĩnh: “Một mình tôi không cần nhiều đồ đến thế. Tôi chỉ chọn lấy những thứ hữu dụng. Tốt nhất chúng ta nên chia nhau hành động.”

“À?” Diệp Hiểu có chút thất vọng, nhưng nghĩ đến việc hai người vừa mới quen, sự tin tưởng cần có thời gian, nên cô cũng không gượng ép nữa: “Vậy… vậy nếu cô có đồ gì không mang nổi, nhớ gọi tôi nhé. À, lỡ có gặp phải zombie gì đó, tôi có thể gọi cô đến giúp không? Một mình tôi thì thật sự không đối phó được…”

Giọng cô càng lúc càng nhỏ, pha chút xấu hổ. Cô lo lắng siết chặt ngón tay, tự trách mình quá vô dụng.

Dương Tử Thanh nhìn cô, một người không có khả năng tự vệ trong mạt thế lại hành động một mình? Cô thầm đánh giá, ánh mắt lướt qua thân hình run rẩy của Diệp Hiểu, chợt nhớ lại một khoảnh khắc của chính mình ở kiếp trước. Cũng là một sinh viên đại học, cũng vô vọng và sợ hãi như vậy, cô đã từng trong tuyệt vọng mong chờ một phép màu, mong được người khác giúp đỡ.

Ánh mắt lạnh lùng của cô dịu đi đôi chút. Cô trầm ngâm một lúc, từ trong kho nông trại lấy ra một chiếc máy bộ đàm đeo tay đưa cho Diệp Hiểu: “La hét không hiệu quả đâu, cô cầm cái này đi, chúng ta dùng nó để liên lạc.”

Diệp Hiểu sững sờ, rồi mắt sáng rực lên. Cô cẩn thận nhận lấy chiếc máy bộ đàm bằng cả hai tay: “Wow, trông xịn quá… Ờ, cái này dùng thế nào vậy? Tử Thanh, sao đèn lại sáng lên rồi?”

Dương Tử Thanh đang loay hoay với chiếc máy bộ đàm đeo trên cổ tay mình, dùng nó như một chiếc đồng hồ điện tử. Cô chợt ngẩng đầu lên, thấy đèn tín hiệu màu đỏ trên máy của Diệp Hiểu đã sáng. Cô lập tức nhận ra điều gì đó, sắc mặt thay đổi, nhanh chóng lao tới: “Mau tắt đi!”

Nhưng đã quá muộn, một giọng nam trầm ấm và quen thuộc vang lên từ máy bộ đàm. Giọng nói điềm tĩnh nhưng cũng đầy thăm dò: “Cô Dương?”

Dương Tử Thanh nhìn màn hình cuộc gọi trên máy, thầm thở dài: “Đội trưởng Cố, xin lỗi, vừa rồi tôi lỡ bấm nhầm nút, làm phiền anh rồi. Tạm biệt…”

“Giọng cô nghe không ổn. Cô lại bị thương rồi sao?”

Dương Tử Thanh sững người. Quả nhiên là người tài. Chỉ qua vài câu nói đã nhận ra, khả năng quan sát này không hổ danh là người đứng đầu căn cứ ở kiếp trước.

Diệp Hiểu lập tức vểnh tai, vẻ mặt đầy tò mò, cẩn thận xích lại gần hơn.

Dương Tử Thanh khẽ nghiêng người, che chiếc máy bộ đàm lại, ho vài tiếng rồi trả lời đội trưởng Cố, cố gắng giữ cho giọng nói nghe bình thường nhất có thể: “Trong lúc này, ai mà không bị thương chứ?”

“Cũng phải. Cô Dương, tôi có một vấn đề muốn hỏi. Không biết cô có tiện giải đáp giúp tôi không?”

“Về zombie sao?”

“Đúng vậy, về những tinh thể xuất hiện trong đầu zombie.”

Dương Tử Thanh liếc nhìn Diệp Hiểu, trong lòng động đậy. Thật trùng hợp, câu hỏi của anh ta giống hệt với Diệp Hiểu. Cô thản nhiên nói: “Tôi chỉ là một người bình thường, biết cũng không nhiều, có lẽ anh đã đánh giá quá cao tôi rồi.”

“Cô Dương, lời nhắc nhở của cô ngày hôm qua đã cứu cả đội của chúng tôi, nếu không chúng tôi đã có thể toàn quân bị diệt. Tôi hứa, bất kể cô nói gì, tôi cũng sẽ không truy cứu, cũng sẽ không gây phiền phức cho cô.” Giọng nói của Cố Thời Tự trở nên trịnh trọng hơn: “Hơn nữa, coi như tôi nợ cô một ân tình.”

Dương Tử Thanh im lặng. Diệp Hiểu có chút lo lắng cho cô, vừa định thúc giục thì Dương Tử Thanh khẽ thở dài: “Nếu anh đã coi trọng tôi như vậy, tôi cũng không tiện từ chối.”

Ở đầu dây bên kia, giọng Cố Thời Tự lập tức thoải mái hơn, kèm theo chút vui mừng: “Cảm ơn!”

Dương Tử Thanh gật đầu với Diệp Hiểu. Cả hai bắt đầu dọn dẹp vật tư và một vài bộ quần áo còn dùng được trong cửa hàng. Cô biết Diệp Hiểu cũng tò mò về những điều này, nên cô không giấu giếm, tiếp tục nói vào máy bộ đàm: “Đội trưởng Cố, anh đã hỏi vấn đề này, chắc hẳn đã đào được không ít tinh hạch rồi đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Vậy những viên tinh hạch mà các anh tìm được có màu gì?”

Cố Thời Tự kể ra một cách thành thật. Nghe xong, Dương Tử Thanh khẽ nhếch môi, trong lòng hơi kinh ngạc: Đã có đủ cả sáu màu rồi sao? Rốt cuộc bọn họ đã giết bao nhiêu zombie? Cô nhớ kiếp trước, phải đến bảy ngày sau mạt thế, bí mật trong đầu zombie mới dần được phát hiện và việc đào tinh hạch mới bắt đầu phổ biến. Không ngờ Cố Thời Tự và đồng đội lại phát hiện sớm như vậy.

Quả nhiên không hổ danh là người mạnh nhất.

Tuy nhiên, theo những gì Dương Tử Thanh biết, một người như Cố Thời Tự thường tự mình tìm hiểu vấn đề, dựa vào sự kiên trì mà mạnh dạn đưa ra giả thuyết và cẩn thận xác minh, chứ sẽ không đi hỏi người khác. Tại sao hôm nay anh ta lại chủ động hỏi những điều này?

Dương Tử Thanh lắc đầu, nói: “Ân tình thì bỏ qua đi. Tôi muốn tất cả tinh hạch trắng và tinh hạch xanh mà anh có. Nếu anh đồng ý, tôi sẽ nói cho anh biết.”

Cố Thời Tự im lặng một lát, rồi lập tức trả lời: “Được. Tôi phải đưa cho cô bằng cách nào?”

Dương Tử Thanh sững lại. Đúng rồi, trong mạt thế việc liên lạc đã bất tiện, lấy đồ thì làm sao?

Cô bất lực thở dài, nhét một bộ đồ ngủ bằng vải cotton vào ba lô, hào sảng nói: “Cứ cất ở chỗ anh trước. Đội trưởng Cố, trong mạt thế có rất nhiều loại dị năng, nhưng phổ biến nhất là dị năng ngũ hành, bao gồm Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Tinh hạch trong não zombie cũng có năm màu tương ứng: vàng kim, xanh lá, xanh dương, đỏ và vàng đất. Còn tinh hạch trắng còn lại tương ứng với các dị năng ngoài ngũ hành, vì vậy số lượng là nhiều nhất. Tinh hạch chứa một lượng lớn năng lượng, tôi đoán sau này những viên tinh hạch này không chỉ là nguồn năng lượng mà có thể còn là tiền tệ trong mạt thế.”

“Giữa tinh hạch và người có dị năng còn có mối quan hệ sâu sắc hơn nữa phải không?” Cố Thời Tự truy hỏi.

“Đúng vậy. Người có dị năng không thuộc ngũ hành chỉ có thể sử dụng tinh hạch trắng. Còn người có dị năng ngũ hành có thể sử dụng tinh hạch màu tương ứng, và cũng có thể dùng tinh hạch trắng, nhưng không có nhiều tác dụng.”

“Vậy nếu dùng sai tinh hạch thì sẽ thế nào?”

Dương Tử Thanh mỉm cười, giọng điệu có chút trêu chọc: “Tôi cũng không rõ. Có thể có chút tác dụng, có thể hoàn toàn vô hiệu, mà xui xẻo thì có thể bạo thể mà chết. Ai biết được? Tóm lại, chắc chắn không phải là chuyện tốt.”

Cố Thời Tự im lặng một chút, rồi lại hỏi: “Vậy dùng bằng cách nào?”

Dương Tử Thanh nhướn mày, bật cười thành tiếng: “Tuyệt đối đừng ăn! Cứ cầm tinh hạch trong tay, cảm nhận và từ từ hấp thụ năng lượng của nó. Mỗi người có cách hấp thụ khác nhau, cái này cần tự mình tìm tòi.”

“Tôi hiểu rồi.” Giọng Cố Thời Tự trầm tư.

Hết Bí Mật Của Tinh Hạch.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page