Tôi ngơ ngác: “Chuyện gì cơ mẹ?”
Bà ấy bĩu môi, vẻ mặt bất mãn, lấy tay chọc vào đầu tôi như thể trách tôi không hiểu chuyện.
“Là chuyện giữa nam và nữ ấy! Đừng nói với mẹ rằng Tống Ngân Việt trẻ trung, chất lượng như thế mà con vẫn nhịn không động vào.”
Sau khi hiểu ý của bà ấy, mặt tôi lập tức đỏ bừng.
Tôi sai rồi, hóa ra người có tư tưởng bảo thủ chính là mình, chứ không phải thế hệ trước.
Khi về đến nhà, trời đã tối.
Tôi cố gắng kiềm chế suy nghĩ, không để lời mẹ nói chiếm lấy tâm trí mình.
Nhưng khi nhìn thấy Tống Ngân Việt vừa tắm xong, chỉ quấn hờ một chiếc khăn tắm quanh hông, đầu óc lập tức bị một loạt ý nghĩ đáng xấu hổ ùa vào.
Điều tệ hơn là, anh còn mượn cớ tìm đồ, cứ loanh quanh trong phòng không chịu ra.
Cơ bụng săn chắc, rắn rỏi của anh cứ lởn vởn trong đầu, khiến tôi vội vàng cầm đồ thay chạy thẳng vào phòng tắm để hạ nhiệt.
Đáng ghét.
Nam nhân kia, anh đúng là đang chơi với lửa.
Sau khi tắm xong, tôi bước ra và thấy Tống Ngân Việt đã mặc quần áo chỉnh tề, ngồi bên bàn máy tính xem tài liệu.
Trải qua nửa năm rèn giũa, anh đã không còn nét ngây ngô của trước đây.
Giờ đây, Tống Ngân Việt mang một vẻ chững chạc, khiến người khác có thể tin tưởng, cả người toát lên khí chất của một doanh nhân thành đạt.
Tôi đang âm thầm quan sát anh, bỗng nhiên――
Nhìn thấy một vệt đỏ bắt đầu từ vành tai của anh, lan dần đến cả gương mặt.
Đồng thời, tai sói và đuôi sói vô thức hiện ra, cái đuôi thậm chí còn vẫy qua vẫy lại đầy vui vẻ.
Nhìn cảnh tượng ấy, tôi bật cười.
Dù anh có thay đổi thế nào, với tôi, anh vẫn luôn như ban đầu – chân thành và trọn vẹn.
15.
Lúc này, bản năng mê lông xù trỗi dậy.
Nhìn đôi tai sói kia, tôi thật sự không kiềm chế được nữa, liền lao thẳng vào người Tống Ngân Việt, nhẹ nhàng vuốt ve đôi tai của anh.
Hu hu hu! Mềm quá đi!
Trời biết tôi đã muốn làm điều này bao lâu rồi!
Vuốt ve đôi tai vẫn chưa đủ, tôi chuyển ánh mắt sang cái đuôi sói đang vẫy phía sau.
Chìm đắm trong sự thỏa mãn, tôi hoàn toàn không nhận ra gương mặt đỏ bừng của Tống Ngân Việt và tiếng thở gấp đầy ki.ề.m ch.ế của anh.
Tò mò nắm lấy cái đuôi sói mềm mượt, bộ lông hơi cứng, nhưng cảm giác chạm vào thật sự rất tuyệt.
Đúng lúc định vuốt thêm lần nữa, cơ thể tôi đột nhiên bị nhấc bổng rồi đặt xuống giường.
Tôi giật mình kêu lên, nghĩ rằng Tống Ngân Việt không muốn cho chạm nữa, nhanh chóng nũng nịu: “Đừng mà, cho em sờ thêm chút nữa đi, thêm chút nữa thôi!”
Nhưng khi bắt gặp ánh mắt của anh, tôi mới nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Tại sao mắt anh lại đỏ đến vậy?
Tống Ngân Việt khẽ cười, giọng nói trầm thấp như tiếng đàn cello, đầy mê hoặc: “Thật ra, thính lực của sói rất tốt. Những âm thanh trong vòng vài dặm đều nghe rõ.”
Mắt tôi lập tức trợn to.
Vậy thì cuộc trò chuyện giữa tôi và mẹ… chẳng phải là…
!!!
Tối hôm đó, trong đầu tôi chỉ vang vọng một câu lặp đi lặp lại: Tuổi trẻ thật tuyệt, thể lực thật đáng kinh ngạc.
16.
Nửa tháng sau, tôi và Tống Ngân Việt đến Thung lũng Sói Vương để gặp tộc nhân của anh.
Trước khi đi, tôi tưởng tượng rằng nơi họ sống hẳn là một vùng thảo nguyên hoang vu.
Nhưng khi đến nơi, tôi mới nhận ra mình đã nhầm, đây thực sự là một vùng đất thanh bình.
Bầu trời xanh ngắt, mây trắng bồng bềnh, đồng cỏ xanh mướt trải dài.
Những con sói trưởng thành đã hóa hình đang đi săn, còn trên bãi cỏ xanh, hơn chục con sói nhỏ mũm mĩm, lông xù, đang chơi đùa rượt bắt nhau.
Khoảnh khắc đó, tôi cảm giác như mình đang nhìn thấy một Đào Nguyên trong truyện của Đào Uyên Minh.
Tôi tiện tay bế một chú sói con lên, nó chẳng sợ người lạ chút nào, còn nghịch ngợm giơ cả bốn chân lên chơi với tôi.
Bất chợt, nó dường như ngửi thấy điều gì, liền kêu “áu áu” và xoay về phía Tống Ngân Việt đang đứng, phát ra những tiếng gọi nho nhỏ.
Chẳng bao lâu sau, các tộc nhân của sói tộc đều đã tụ tập lại.
Sự xuất hiện của tôi khiến họ rất vui mừng.
Tối hôm đó, cả tộc tổ chức một buổi lửa trại.
Thời gian ở đây khiến tôi cảm thấy vô cùng thư thái, nhẹ nhàng và dễ chịu.
Nhưng rồi chúng tôi vẫn phải trở về.
Trước khi rời đi, tộc trưởng đột nhiên gọi tôi lại.
Ông cụ tóc bạc phơ, vẻ mặt hiền hậu, giọng nói dứt khoát và thẳng thắn.
Ông ấy đi thẳng vào vấn đề: “Cháu ngoan, ông biết con rất thắc mắc về chuyện đọc được suy nghĩ.”
Đúng vậy, tôi luôn không hiểu.
Tại sao mình lại có khả năng đọc được suy nghĩ?
Và tại sao năng lực đó chỉ hiệu quả khi Tống Ngân Việt ở dạng sói?
Cuối cùng, thời khắc làm sáng tỏ điều bí ẩn đã đến.
Tộc trưởng vuốt râu, mỉm cười: “Thằng bé Ngân Việt hẳn đã nói với con rồi, sói tộc chúng ta đang ngày càng suy yếu, nguy cơ tuyệt chủng cận kề.”
“Nhờ sự thương xót của thiên đạo, mỗi tộc nhân khi sinh ra đều sở hữu một khả năng thiên phú, nhưng khả năng ấy chỉ có tác dụng với người định mệnh của mình.”
“Việc con có thể nghe thấy tiếng lòng của nó chính là nhờ vào năng lực thiên phú này.”
Tôi khẽ thì thầm: “Thì ra là vậy.”
Khi trở lại chỗ Tống Ngân Việt, anh đã hóa thành dạng sói, đang chơi với bầy sói con.
Anh hướng về bầy sói nhỏ, kêu vài tiếng, rồi nghiêm nghị dạy bảo: “Không được nhe răng với chị, không được cào chị, không được cắn chị, nghe chưa?”
“Nếu chị muốn bế, phải để chị bế, từng đứa phải nhớ kỹ đó!”
Đột nhiên, tai anh khẽ động, dường như nghe thấy âm thanh gì đó, rồi phấn khích lao về phía tôi: “Vợ ơi, em về rồi à!”
Chạy đến bên tôi, Tống Ngân Việt lập tức biến thành người, nở một nụ cười rạng rỡ.
Tôi cũng cười.
Thế này là đủ tốt rồi.
You cannot copy content of this page
Bình luận