Sói Vương Si Tình

Chương 8:

Chương trước

Chương sau

“Người em thích, từ trước đến giờ, chỉ là con người anh mà thôi.”

“Anh không cần phải tự ti, vì trong tình yêu, chúng ta luôn bình đẳng với nhau.”

 

“Nhưng em cũng đang từng bước thay đổi chính mình.”

 

Tống Ngân Việt ngẩn người nhìn tôi.

 

Bỗng dưng, anh hú lên một tiếng, rồi lao thẳng vào lòng tôi: “Vợ ơi, anh thật sự rất thích em!”

 

Không may chạm vào vết thương ở lưng, khiến tôi đau đến nhe răng nhăn mặt.

 

Sau một hồi hỗn loạn, Tống Ngân Việt nghiêm túc thề với tôi: “Anh biết tính cách của mình còn nhiều khuyết điểm, nhưng anh đang từng bước thay đổi.”

 

“Thư Hòa, em hãy cho anh thêm chút thời gian, anh nhất định sẽ làm được.”

“Anh sẽ kiếm thật nhiều, thật nhiều tiền, để cho em một tương lai tốt đẹp!”

 

Nhìn vẻ mặt đầy quyết tâm của anh, tôi cảm giác như tim mình bị ai đó chạm khẽ, đập loạn không ngừng.

Rồi cảm giác ấy dần chuyển thành một sự ngọt ngào, lan tỏa khắp tâm trí. 

 

Vì vậy, tôi khẽ đáp lại: “Em đợi anh.”

 

12.

 

Tống Ngân Việt không để tôi phải chờ quá lâu.

 

Với ngoại hình nổi bật, tính cách chăm chỉ chịu khó, cộng thêm sự hoạt bát của thiếu niên tai hổ, người đảm nhiệm vai trò “bộ mặt xã giao”, anh nhanh chóng gây tiếng vang và nổi tiếng trên mạng.

 

Nắm bắt thời cơ, Tống Ngân Việt tận dụng lượng người theo dõi khổng lồ để mở một cửa hàng.

 

Anh luôn chú trọng chất lượng, tuyệt đối không qua loa với khách hàng, nên chỉ trong vòng nửa năm, anh đã mở thêm nhiều chi nhánh khác.

 

Sau đó, anh còn thành lập công ty riêng của mình.

 

Giờ đây, anh không còn là con sói ngốc nghếch, tự ti, chỉ biết bỏ chạy nữa.

 

Thiếu niên tai hổ tên là Hổ Sâm, cùng với Tống Ngân Việt lớn lên bên nhau từ nhỏ. 

 

Cậu ta không phải người xấu, hôm đó lúc ở trên núi chỉ muốn thử lòng tôi.

 

Tuy nhiên, tôi vẫn ghi lại toàn bộ “tuyển tập câu nói thả thính” của Hổ Sâm, dự định sẽ phát hết trong ngày cưới của cậu ta. 

 

Ai bảo tôi là người thù dai chứ.

 

13.

 

Kỳ nghỉ lễ 1/5, tôi dẫn Tống Ngân Việt về nhà bố mẹ.

 

Đối với việc anh là một sói yêu, tôi nghĩ bố mẹ nên có quyền được biết.

 

Tôi rất lo lắng, sợ tư tưởng của thế hệ trước sẽ khó mà chấp nhận được chuyện này.

 

Tống Ngân Việt lại càng lo hơn, anh thậm chí còn hỏi: “Vợ ơi, hình dạng nguyên bản của anh có phải quá đáng sợ không? Hay là anh nhổ hết răng đi?”

 

Nhìn vẻ nghiêm túc kia, tôi thật sự sợ anh sẽ làm như vậy, vội vàng trấn an: “Không cần lo, đã có em ở đây! Anh như bây giờ đã rất tốt rồi.”

 

Cuối cùng, mang theo cảm giác thấp thỏm, chúng tôi đến được nhà bố mẹ tôi.

 

Nhưng điều khiến tôi không ngờ là, sau khi nói xong, mẹ tôi lại bình tĩnh nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng đáp: “Bọn mẹ đã biết từ lâu rồi.”

 

Tôi ngơ ngác nhìn mẹ, không thốt nên lời.

 

Mẹ tiếp tục nói: “Năm con 18 tuổi, con và bạn bè đi thám hiểm ở Thung lũng Sói Vương. Khi đó bất ngờ xảy ra lở đất, trong lúc con cận kề cái c.h.ế.t, chính con sói nhỏ bên cạnh con đã cứu con.”

 

Tôi quay sang nhìn Tống Ngân Việt, anh xấu hổ gật đầu: “Lúc đó anh lén trốn ra ngoài, rồi tình cờ gặp em.”

 

Mẹ tôi thoáng chút suy tư trên gương mặt: “Không lâu sau khi con trở về, tộc trưởng của bầy sói đã đến tìm bố mẹ.”

“Ông ấy dùng chuyện đó làm điều kiện, mong rằng sau này bố mẹ không cản trở hai đứa. Mẹ đã đồng ý.”

“Bây giờ nhìn lại, có lẽ các con thật sự là định mệnh của nhau.”

 

Tôi đứng ngẩn người tại chỗ.

 

Những ký ức năm đó đã xa xôi và mơ hồ, tôi không nhớ rõ lắm.

Chỉ mơ hồ nhớ rằng có một quả cầu trắng nhỏ đang vất vả ngậm lấy mình, vừa đi vừa khóc, cầu xin tôi đừng c.h.ế.t.

 

Tôi vẫn luôn nghĩ đó chỉ là một giấc mơ, không ngờ lại là sự thật.

 

Hóa ra tất cả những điều này không phải ngẫu nhiên, hóa ra chúng tôi đã gặp nhau từ rất lâu rồi.

 

  1.  

 

Trong lúc chuẩn bị bữa trưa, mẹ kéo tôi vào bếp.

 

Người phụ nữ ngoài 50 tuổi, vẻ mặt tinh nghịch, nháy mắt rồi ghé sát vào tôi, thì thầm: “Hai đứa có làm chuyện đó chưa?”

 

Hết Chương 8:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page