Nhìn bàn ăn đầy ắp những món mình chuẩn bị kỹ lưỡng, nước mắt bất chợt rơi xuống.
Tin nhắn thì không trả lời, điện thoại cũng không nhận.
Tống Ngân Việt ghét tôi đến thế sao?
Nhưng nếu vậy, tại sao tiếng lòng của anh lại thể hiện rằng anh rất thích tôi?
Chẳng lẽ tất cả chỉ là trò đùa để anh trêu chọc tôi?
Quả nhiên, loài sói đúng là những kẻ xảo quyệt nhất.
Tôi tủi thân đến mức nước mắt cứ tuôn rơi, trong lòng nghĩ rằng đàn ông chẳng có ai đáng tin, sói đực cũng không ngoại lệ.
Đúng lúc đó, bên tai bỗng vang lên giọng nói của Tống Ngân Việt: 【Rất muốn gặp vợ.】
Tôi sững người, lập tức ngồi thẳng dậy, đưa mắt nhìn quanh nhưng vẫn không thấy bóng dáng anh đâu.
Khi còn đang bối rối khó hiểu, giọng anh lại vang lên: 【Ra khỏi thung lũng, nhìn thấy vợ gửi nhiều tin nhắn như vậy, thật sự sợ lắm, huhuhu. Vợ sẽ không ghét mình chứ?】
【Vợ chắc chắn nghe được tiếng lòng của mình, nhưng mình thật sự không thể kiểm soát được bản thân.】
Tôi lập tức hiểu ra, Tống Ngân Việt hẳn đang ở ngay trước cửa nhà.
Tuy nhiên, nghe giọng anh, tôi cảm giác anh còn tủi thân hơn cả mình.
Tôi thậm chí có thể tưởng tượng được dáng vẻ anh ngồi xổm trên mặt đất, đôi mắt long lanh ngấn nước.
Khi hiểu được khúc mắc, tôi đứng dậy định ra mở cửa cho anh vào.
Cùng lúc đó, giọng anh lại vang lên: 【Mùi canh xương này thơm quá, mình thật sự rất muốn vào ôm vợ. Nhưng tộc trưởng đã nói—】
Nghe thấy câu nói mang tính then chốt, theo phản xạ, tôi nhanh chóng áp tai lên tường gần cửa, cố nghe rõ hơn.
Nhưng tôi đã quên mất mình đang đi đôi dép kêu cót két mỗi khi bước.
Bên ngoài, một tiếng động lớn vang lên, như thể có thứ gì đó vừa va vào tường.
Ý thức được điều chẳng lành, tôi vội mở cửa, nhưng tất cả những gì còn lại chỉ là một bóng trắng lướt qua trong không khí.
Cùng với giọng nói hoảng hốt của Tống Ngân Việt: 【Hình như vợ ra đây rồi, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, chạy trước đã!】
Tôi liền đuổi theo bóng trắng ấy, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể bắt kịp.
Cuối cùng, tôi tức đến nghiến răng.
Tống Ngân Việt! Hay lắm, anh giỏi chạy thế thì cứ chạy mãi đi!
Để xem khi bị em bắt được, anh có thoát nổi không!
Nhưng điều khiến tôi tò mò hơn cả là, tộc trưởng đã nói gì với anh?
Chẳng lẽ vì điều đó mà anh không dám đến gặp tôi sao?!
Tôi muốn đi tìm Tống Ngân Việt.
Nhưng rồi bàng hoàng nhận ra, tôi thậm chí còn không biết anh sống ở đâu.
Muốn đến sở thú tìm, nhưng mỗi lần đến, chỉ thấy anh nằm lì trên mặt đất ngủ, chẳng có chút phản ứng nào.
Tôi thật sự rất bực bội.
Một con sói tốt như vậy, lại không chịu mở miệng nói một câu.
Trước khi đi, ít nhất cũng phải nói rõ ràng chứ.
Tộc trưởng rốt cuộc đã nói gì với anh?
Thật sự làm tôi sốt ruột muốn c.h.ế.t.
Vì vậy, để giải tỏa tâm trạng, tôi quyết định đi leo núi, vừa ngắm vẻ đẹp non sông đất nước, vừa thư giãn đầu óc.
Leo lên đỉnh núi mệt rã rời, nhưng khi nhìn ngắm khung cảnh núi non trùng điệp và những đám mây trắng phủ đầy trời, tâm trạng bỗng thoải mái hơn hẳn.
Cũng nhờ vậy, tôi càng kiên định với ý nghĩ phải chinh phục được Tống Ngân Việt.
Vui vẻ chụp vài tấm ảnh kỷ niệm, tôi bắt đầu quay lại, chuẩn bị xuống núi.
Trên đường đi, tôi ngang qua một hồ nước trong xanh như ngọc, thật sự rất đẹp.
Tôi không kìm được mà tiến lại gần hồ, tò mò nhìn xuống đáy nước, tự hỏi liệu trong đó có cá không.
Đúng lúc đó, một sự việc bất ngờ xảy ra.
Tôi cảm thấy một cơn gió mạnh thổi qua từ phía sau, rồi nghe thấy âm thanh nặng nề của thứ gì đó rơi xuống nước.
Ngay sau đó, nước bắn tung tóe lên người.
Tôi đứng sững sờ tại chỗ.
Phía sau là một con hổ lớn.
Nó lớn gấp đôi những con hổ mà tôi từng thấy trên mạng.
Lúc này, nó đang thảnh thơi nhảy xuống hồ, bơi lội và quay vòng tròn.
You cannot copy content of this page
Bình luận