Nhìn phần ăn sáng được nấu kỹ lưỡng, nhớ đến dáng vẻ thất vọng như cún con của anh tối qua, tôi bỗng thấy hơi áy náy.
Vì vậy, tôi quyết định hôm nay sẽ đến sở thú tỉnh thêm lần nữa – để gặp anh.
Khi tới nơi, không thấy Tống Ngân Việt đâu.
Chỉ thấy con hổ hôm qua, nó đang quay mặt về phía tôi và liếm lông.
Trông ngoan ngoãn và đáng yêu cực kỳ.
Tôi thật sự rất thích cặp chân to của loài hổ, thế nên không kìm được mà lấy điện thoại ra chụp lia lịa.
Khi còn đang đắm chìm trong sự dễ thương của nó, bất chợt có tiếng rên rỉ vang lên bên tai:【Hu hu hu!】
【Sao vợ lại nhìn con hổ kia nữa, tổn thương trái tim sói quá, hu hu hu.】
【Tôi phải làm loạn lên!】
Tống Ngân Việt cứ thế khóc mãi không ngừng, khiến đầu tôi ù hết cả lên, cho dù có mê đồ lông xù đến đâu cũng không thể chịu nổi nữa.
Cuối cùng, tôi quay đầu lại và quát lớn với anh: “Im đi, đừng nói nữa!”
Tống Ngân Việt ngớ người, ngay sau đó, đôi mắt sói mở to đầy ngạc nhiên.
【Vợ… vợ có thể nghe thấy mình nói?】
Lời đã thốt ra như bát nước hất đi, nhận ra có gì đó không ổn, tôi chỉ có thể gượng cười với anh một cách đầy lúng túng.
Tống Ngân Việt bị sốc.
Tống Ngân Việt bị choáng.
Tôi nhìn thấy anh đứng ngẩn người tại chỗ, cả con sói như hóa đá, đôi mắt vô hồn dường như đang nhìn về nơi xa xăm.
Khi tôi còn đang lo lắng không biết Tống Ngân Việt có chuyện gì không, thì anh bỗng nhiên động đậy.
Chỉ thấy anh chạy đúng kiểu mèo Tom trong Tom & Jerry, hai chân sau trượt vòng tròn tại chỗ, rồi đột ngột nhảy bật lên không trung.
Cả thân hình lao về phía trước, hai chân trước cào đất điên cuồng.
Đống đất bị anh cào tung lên lại bay thẳng vào mặt con hổ phía sau anh.
Trong lúc cào hăng say, tiếng lòng của Tống Ngân Việt vẫn không ngừng vang lên—
【A a a, vợ lại có thể nghe thấy tiếng lòng của mình, mất mặt c.h.ế.t đi được!】
【May mà mình là sói, có thể đào một cái hố rồi chui vào trốn, nếu không thì chẳng còn mặt mũi nào gặp vợ nữa, hu hu hu.】
【Không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi!】
Chỉ trong chớp mắt, anh đã đào được một cái hố đất lớn, sau đó nhanh chóng chui cả đầu xuống hố, để lại dáng vẻ lộn ngược hết sức kỳ quặc.
Nhìn Tống Ngân Việt trong tư thế úp ngược, đầu cắm xuống đất, tôi vừa cảm thấy bất lực vừa buồn cười.
Làm sao lại có một con sói dễ thương đến mức này chứ!
Những du khách xung quanh nhìn thấy cảnh tượng đó cũng liền vây lại, ai nấy đều giơ điện thoại lên chụp hình.
Họ nói: “Không hổ danh là sói vương, đào hố nhanh thật.”
“Dễ thương quá, ha ha ha ha.”
Nghe những lời trêu chọc xung quanh, tôi quyết định từ bỏ ý định gọi anh ra khỏi hố, dù sao, hét lớn nói chuyện với một con sói trước mặt bao người thật sự quá gây chú ý.
Sau một hồi suy nghĩ, tôi lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Tống Ngân Việt:
【Tối nay anh về không? Em có chuyện muốn nói.】
7.
Đến chợ, tôi đứng trước quầy thịt lợn, chìm vào dòng suy nghĩ.
Chó thích gặm xương lớn, mà sói cũng thuộc họ nhà chó, chắc sở thích cũng không khác mấy, đúng không?
Tôi mua hai cân xương ống và sườn, sau đó về nhà hầm trong nồi áp suất suốt hai tiếng.
Khi mở nắp, hương thơm ngào ngạt tỏa khắp cả căn nhà, khiến tôi cảm thấy như mình cũng bị mùi hương mê hoặc.
Tôi nghĩ, chắc chắn Tống Ngân Việt sẽ thích món này.
Ban đầu, tôi kết hôn với anh là vì bất đắc dĩ, nhưng bây giờ, dường như đã có chút rung động.
Khi mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng, tôi ngồi trong lòng đầy mong đợi, chờ Tống Ngân Việt trở về.
Nhưng đợi mãi, đợi đến khi mặt trời lặn sau núi, anh vẫn không xuất hiện.
Mở điện thoại ra, trên màn hình trò chuyện chỉ có duy nhất tin nhắn tôi gửi cho Tống Ngân Việt nằm trơ trọi.
Cuối cùng, tôi không chịu nổi nữa, bấm gọi điện cho anh, nhưng chỉ nhận được thông báo không có người nghe máy.
You cannot copy content of this page
Bình luận