Kiều Vân Phong cười tự giễu, rồi đứng dậy, gật đầu với Thẩm Nhiễm Nhiễm: “Đưa tôi xem, gửi giao dịch qua đi.”
Linh Chi Tiên Lộ 100ML + Thể lực +70;Canh gà đương quy nhân sâm kỷ tử 100ML + Sinh lực +100」—đổi lấy「Bất kỳ vật phẩm」
Vừa nhìn thấy chỉ số hồi phục, cô không khỏi cảm thán: Ồ —cô nàng này không chỉ có kỹ năng tốt, mà giờ nhìn lại, đúng là quá đỉnh luôn.
Cô đặt một thùng xăng vào giao dịch. Nghĩ đến việc Thẩm Nhiễm Nhiễm bị gấu đuổi, bỏ xe chạy bộ đến đây, chắc là xe hết xăng. Vì lúc đó không nghe tiếng va chạm nên khả năng cao là xe không còn nhiên liệu.
Sau khi nhận được canh, Kiều Vân Phong uống ngay, hồi phục chỉ số trước đã. Sau đó cô thu dọn xác con gấu trắng, tránh để mùi máu quá nồng thu hút thêm thú dữ—nếu thế thì đêm nay khỏi nghỉ ngơi, phải chiến đấu suốt đêm.
Thẩm Nhiễm Nhiễm nhìn thùng xăng được đổi, lòng chợt chua xót: “Cảm ơn cô, xe của tôi hết xăng, nếu không đã không dừng lại. Nhìn thấy ánh lửa, tôi chẳng nghĩ gì, cứ thế chạy tới… xin lỗi cô!”
Kiều Vân Phong nhìn cô ấy, thở ra một hơi: “Cô lái xe lại đây đi, tối nay cứ ở cạnh đống lửa. Mai tính tiếp. Có lửa ban đêm sẽ an toàn hơn nhiều.”
Thẩm Nhiễm Nhiễm nhìn cô đầy chân thành: “Cảm ơn cô, Kiều Vân Phong. Tôi biết trong cuộc thi này, ai cũng có chút dè chừng nhau, nhưng tôi tin cô. Chúng ta làm quen lại nhé. Tôi tên Thẩm Nhiễm Nhiễm, là đầu bếp. Vật phẩm sở hữu của tôi là: mỗi ngày đều có thể nhận được món ăn tôi từng nấu, và có xác suất nhận hiệu ứng tăng cường ngẫu nhiên. Cảm ơn cô đã cứu tôi. Sau này nếu cô cần gì, cứ tìm tôi. Chỉ cần tôi có, nhất định sẽ đổi cho cô.”
Kiều Vân Phong nhìn Thẩm Nhiễm Nhiễm. Cho đến giờ, cô vẫn không muốn tiếp xúc quá thật lòng với các thí sinh khác. Ký ức thất bại ở kiếp trước quá đau đớn. Có lẽ đúng như người ta nói: Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
“Ừ. Sau này nếu cô có món nào có hiệu ứng tăng cường mà dư ra, cứ tìm tôi. Nếu tôi có thứ cô cần, nhất định sẽ đổi ngang giá. Mục tiêu của tất cả chúng ta đều là sống sót.”
Thẩm Nhiễm Nhiễm mỉm cười gật đầu, cầm một cây đuốc, quay lại hướng mình đã đến.
Kiều Vân Phong thì bắt đầu sửa lại những cái bẫy và hàng rào bị hỏng. Quả nhiên có phòng thủ vẫn tốt hơn. Nếu lúc nãy không có bẫy, phải đối đầu trực diện với con gấu kia, thì dù không chết cũng trọng thương.
Trong đầu cô đã lên kế hoạch: Ngày mai phải tiếp tục gia cố khu vực xung quanh. Làm được bao nhiêu thì làm bấy nhiêu.
Nhìn tình hình hiện tại, có vẻ như động đất đã kết thúc. Động vật bắt đầu quay lại rừng. Điều đó cũng có nghĩa là—cuộc sinh tồn thực sự trong hoang dã, từ giờ mới chính thức bắt đầu.
Đúng 8 giờ sáng, một thông báo vang lên: 【Thử thách sinh tồn trong thảm họa: Ngày thứ chín bắt đầu】.
Sau bữa sáng, hai người chuẩn bị tách ra. Thẩm Nhiễm Nhiễm đến chào Kiều Vân Phong, nói rằng cô sẽ lái xe đi tìm một nơi khác để dựng trại, sống nốt hai ngày cuối cùng. Nhưng khi vừa định lên xe, một loạt tiếng tru vang lên từ xa—là tiếng sói. Nghe âm thanh, có vẻ là cả một bầy, số lượng không ít.
Kiều Vân Phong lập tức hét lớn: “Thu xe lại, mau vào đây!” Giờ không thể lo được gì khác nữa. Cô lấy một tấm ván dày đậy lên miệng hố bẫy, còn Thẩm Nhiễm Nhiễm nhanh chóng chạy vào trại. Kiều Vân Phong đổ xăng xuống hố, kéo Thẩm Nhiễm Nhiễm lên sườn dốc. Từ không gian lưu trữ, cô lấy ra một đống củi, cả hai cùng đổ xăng xuống rãnh, châm lửa.
Từ xa, một bầy sói xám trắng lao tới. Con đầu đàn cực kỳ to lớn, oai phong ngẩng đầu tru dài một tiếng, lập tức nhận được hàng loạt tiếng đáp lại từ cả đàn.
“Cô ở trên này, giữ cho lửa luôn cháy. Lửa yếu là phải thêm củi, đổ thêm xăng. Tôi xuống dưới. Nhớ kỹ, tuyệt đối không được để bị bao vây. Cô có vũ khí gì không?”
Dù vẻ ngoài bình tĩnh, Kiều Vân Phong trong lòng cũng đầy lo lắng. Bầy sói này quá đông, ước chừng phải gần năm mươi con.
Nhờ xăng, ngọn lửa bùng lên dữ dội. Khi bầy sói đến gần, chúng dừng lại trước vòng lửa, bắt đầu đi vòng quanh bên ngoài, không ngừng tru lên.
“Tôi có dao, nhưng tôi không giỏi chiến đấu thì sao?” Thẩm Nhiễm Nhiễm hỏi.
“Cầm lấy cái này, nếu chúng lao vào thì còn có cái mà dùng. Đặt mấy món hồi phục thể lực và sinh lực ở chỗ dễ lấy. Tự lo cho mình trước.” Kiều Vân Phong đưa cho cô một cây dùi điện. “Biết dùng không?”
“Biết. Cô yên tâm, tôi sẽ giữ cho lửa luôn cháy.” Thẩm Nhiễm Nhiễm siết chặt cây dùi điện.
“Nhớ: thêm củi, thêm xăng.”
Dặn dò xong, Kiều Vân Phong quay xuống trại. Bầy sói đã tạo thành thế bao vây nửa vòng, tru lên đầy uy hiếp nhưng chưa con nào lao vào.
Nửa tiếng trôi qua, lửa bắt đầu yếu dần. Con đầu đàn lại tru lên một tiếng dài, lập tức có sáu con sói lao tới.
“Bịt mũi lại!” Kiều Vân Phong hét lớn, rồi ném thuốc mê vào đống lửa. Sáu con sói vừa đến gần đã ngã gục. Những con còn lại đứng xa nên không bị ảnh hưởng, chỉ chăm chăm nhìn về phía trại, đi qua đi lại đầy cảnh giác. Kiều Vân Phong không dám ra ngoài kết liễu, bèn giơ súng, bắn ba phát vào mỗi con để chắc chắn chúng không thể đứng dậy. Sau đó, cô châm một cây đuốc, ném vào xác sói. Ngọn lửa bén vào lông, cháy bùng lên. Bầy sói tạm thời ngừng tấn công, nhưng vẫn đi vòng quanh, ánh mắt đầy hung dữ.
Thêm nửa tiếng nữa trôi qua, con đầu đàn lại tru lên. Lần này, sáu con nữa lao vào. Kiều Vân Phong lập tức nổ súng. Với kỹ năng bách phát bách trúng, sáu phát đều trúng.
Nhưng chỉ có hai con chết tại chỗ, bốn con bị thương. Một con trong số đó, dù bị thương, vẫn lao qua vòng lửa, xông thẳng vào trại. Ngọn lửa bén vào lông nó, cháy rực. Nhưng nó vẫn lao tới, đâm sầm vào Kiều Vân Phong, khiến cô ngã xuống đất. Với trọng lượng và lực lao mạnh, con sói đè chặt cô.
Nó há miệng, hàm răng sắc nhọn lộ ra, chuẩn bị cắn xuống cổ cô…
Kiều Vân Phong lập tức rút con dao găm tẩm độc từ tay trái, đâm thẳng vào bụng con sói đang đè lên người mình. Chỉ một giây sau, nó bất động.
Cảm nhận được con sói đã ngừng tấn công, cô nhanh chóng đẩy xác nó sang một bên, bật dậy, tiếp tục đối phó với ba con còn lại. Một con đang bị lửa bén vào lông, giãy giụa dữ dội bên hàng rào. Hai con còn lại bị thương, đã lùi về gần phía bầy sói.
Cô giơ súng, bắn chính xác vào con đang cháy, kết liễu nó ngay lập tức. Sau đó, cô nhanh chóng thu xác vào không gian lưu trữ, tránh để mùi máu lan rộng. Không chần chừ, cô quay lại rãnh lửa, tiếp tục thêm củi, mắt không rời khỏi bầy sói đang rình rập.
Sau lần tấn công thất bại nữa, bầy sói vẫn chưa chịu rút lui. Chúng lại một lần nữa dừng lại, không lao vào, mà bắt đầu đi vòng quanh, ánh mắt hung dữ không ngừng dõi theo Kiều Vân Phong.
You cannot copy content of this page
Bình luận