Sau vài giây trấn tĩnh, cô kiểm tra cơ thể. May mắn không có vết thương nặng, chỉ đau do va đập và ba cục u trên đầu. Cô bắt đầu thu thập mọi thứ có thể dùng được vào không gian, thậm chí cả chăn, gối và giường. Cô leo ra khỏi toa tàu, dùng một miếng sắt che đầu để tránh mưa đá.
Xung quanh, những vali hành lý rơi vãi khắp nơi. Cô lặng lẽ thu gom những chiếc vali gần đó rồi đi về phía toa nhà ăn. Cô hiểu rằng thức ăn là ưu tiên hàng đầu, cần phải tích trữ thật nhiều trước khi những người khác tranh giành.
Khi đến toa nhà ăn, cô thấy đồ đạc vương vãi khắp nơi. Cô quỳ xuống, nhanh chóng thu gom thực phẩm đóng gói và nước vào không gian. Vừa thu được vài thùng, cô nghe thấy tiếng bước chân vội vã. Cô giả vờ đang nhét đồ vào ba lô, nhưng thực chất đã thu hết vào không gian.
Khi người đến càng lúc càng đông và bắt đầu tranh giành, Kiều Vân Phong quyết định rời đi, hướng đến đầu tàu để tìm kiếm nhiên liệu. Cô đi qua vài toa tàu nữa, phía trước là một toa chưa lật, bên trong vang lên tiếng khóc. Một cô gái trẻ kéo tay cô: “Vào đây trốn đi, mọi người đều ở đây.”
Bất chấp đầu óc vẫn còn choáng váng, Kiều Vân Phong bị kéo vào toa ghế cứng, nơi đa số mọi người đều bị thương. Tiếng khóc than vang lên khắp nơi. Cô biết rằng đây là dấu hiệu của chấn động não, nhưng cô không còn cách nào khác ngoài việc cố gắng trụ vững.
Sau khi ngồi xuống, những cơn choáng váng liên tục ập đến, khiến Kiều Vân Phong không thể chịu nổi. Cô chỉ có thể dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại và hít thở chậm rãi để cố gắng thư giãn.
Ngoài toa tàu, tiếng mưa đá đập vào thân tàu ngày càng lớn, gió lạnh luồn qua cửa sổ vỡ, thổi thốc vào bên trong. Kiều Vân Phong kéo chặt khăn quàng và mũ, nhưng không ăn thua. Cô lặng lẽ lấy một chiếc chăn từ không gian ra, quấn chặt lấy người.
Đúng lúc cô đang nghỉ ngơi, một nhóm người khác lại chen vào. Họ than vãn vì cái lạnh bên ngoài, rồi bắt đầu bàn bạc về việc bịt cửa sổ và lục tìm đồ đạc. Tiếng tranh cãi nổ ra khi một người đói bụng muốn mua đồ ăn nhưng lại bị mắng.
Sự hỗn loạn và ồn ào khiến đầu Kiều Vân Phong càng thêm quay cuồng. Cơn choáng váng giờ đây đi kèm với những cơn đau nhói sau gáy, dấu hiệu rõ ràng của chấn động não. Cô quyết định, khi nào đầu óc tỉnh táo hơn, cô sẽ tìm một hang đá trong rừng để ở riêng, tránh xa sự hỗn loạn này.
Mưa đá đột ngột ngưng lại, dù không khí vẫn lạnh buốt, nhưng không còn cản trở việc di chuyển. Nhiều người chơi bắt đầu rời khỏi toa tàu để vào rừng. Kiều Vân Phong hiểu rõ tình hình: điện thoại không có tín hiệu, không có cứu viện, họ phải tự sinh tồn. Đây mới chỉ là ngày đầu tiên, và cô biết cuộc thi này sẽ không đơn giản như vậy.
Cô ép mình đứng dậy, đi đến đầu tàu để tìm nhiên liệu nhưng đã quá muộn, mọi thứ đã bị người khác lấy hết. Quay lại toa tàu, chỗ ngồi của cô đã bị chiếm, và những nhóm người riêng biệt đã bắt đầu hình thành. Cô hiểu rằng nơi này không thể trụ được lâu. Khi lương thực cạn kiệt, sự hỗn loạn sẽ bùng nổ. Cô cần hồi phục thể lực, rồi tìm một nơi an toàn để lập căn cứ, dựng hàng rào và tích trữ củi để sống sót qua mười ngày. Cô lặng lẽ co mình vào một góc, quấn chăn kín người và chìm vào giấc ngủ chập chờn.
Sáng hôm sau, ngày thứ hai của cuộc thi bắt đầu. Trời lạnh hơn một chút. Một người đàn ông lớn tiếng hô hào mọi người cùng vào rừng tìm củi. Kiều Vân Phong hòa vào dòng người, đeo ba lô lên vai. Khi đã đi đủ xa, cô thu ba lô vào không gian và nhanh chóng chạy sâu vào rừng. Cô cảm thấy thể trạng đã hồi phục hoàn toàn, cơn chóng mặt đã biến mất. Cô cần một nơi thích hợp để làm căn cứ, vì cô chắc chắn những thảm họa khác sẽ sớm ập đến.
Sau cả buổi sáng di chuyển mà vẫn chưa tìm được chỗ nào ưng ý, cô nhóm lửa, vừa sưởi ấm vừa ăn trưa. Bỗng, một tiếng sói tru vang lên. Kiều Vân Phong lập tức đứng dậy, dập tắt lửa và nhìn về phía âm thanh. Một người đàn ông đang chạy về phía cô, sau lưng là tiếng tru của một bầy sói. Cô lập tức quay đầu bỏ chạy.
Người đàn ông kia đuổi theo cô, khoảng cách ngày càng gần. Khi cô đổi hướng, hắn cũng đổi theo. Lòng cô chùng xuống, biết ngay hắn cố tình dẫn sói đến. Đang định đổi hướng lần nữa thì chân cô bất ngờ bị một vật gì đó đánh trúng, loạng choạng ngã xuống. Hắn nhân cơ hội vượt qua cô, chạy nhanh về phía trước.
Kiều Vân Phong lập tức đứng dậy, tiếp tục chạy. Nhìn bóng lưng hắn, cô nhận ra chính hắn đã đánh lén cô, để đàn sói chuyển mục tiêu sang cô. Lửa giận bùng lên, cô rút một con dao găm từ không gian ra, nhắm vào người kia định ném thì… một tiếng hét vang lên. Người đàn ông đó đột nhiên biến mất.
You cannot copy content of this page
Bình luận