Sinh Tồn Trong Tận Thế

Chương 7: Giáng sinh

Chương trước

Chương sau

 

Mèo xanh mặt đơ, biểu cảm ngầu lòi, như muốn nói “Chọc cái gì mà chọc? Mèo không cần mặt mũi à!”

 

“Không còn sớm nữa, tôi đưa nó về trước.”

 

Cố Tinh Hàng liếc nhìn xung quanh, chậm rãi nói:

 

“Thức ăn cho mèo loại này cho tôi năm bịch, nhà cho mèo, trụ cào móng và đồ chơi cho mèo mỗi loại một cái.”

 

Chi tiền cho mèo như thế, chắc không phải người xấu? Cao Huyên nghĩ ngợi, rồi nhanh chóng đóng gói đồ lại.

 

“Cuối tuần sau tôi sẽ quay lại.”

 

Nói xong, Cố Tinh Hàng bỏ túi lớn túi nhỏ vào cốp xe rồi quay lại, ôm mèo xanh đi.

 

Lúc này Cao Huyên mới nhận ra, người này lái xe sang.

 

“Phải chăng mình đã quá đa nghi?”

 

Cô tự kiểm điểm.

 

“Có lẽ khi nhận nuôi thú cưng trước đây, hai người đã gặp nhau. Vì chỉ gặp một lần, Trịnh Vũ Thần mới không nhớ ra?”

 

“Đại gia có tiền tùy hứng, có khi chỉ là thấy mèo xanh vừa mắt?”

 

Cao Huyên suy nghĩ rất lâu, cuối cùng lắc đầu:

 

“Kệ nó! Chỉ cần mèo xanh sống tốt là được, những thứ khác không quan trọng.”

 

Ở một phía khác, mèo xanh cuộn tròn trên ghế phụ, gương mặt bánh bao cực kỳ nghiêm túc.

 

Cố Tinh Hàng gãi cằm mèo, thắc mắc:

 

“Sao mày lúc nào cũng hung dữ với tao thế?”

 

Mèo xanh không nói tiếng nào, cuộn tròn lại.

 

Cố Tinh Hàng xoa mạnh hai cái, chú mèo lại lộ vẻ khó chịu, biểu cảm giống hệt trong mơ.

 

“Tôi không quen biết Cao Huyên, nhưng lại gọi chính xác tên cô ấy. Tôi chưa từng gặp mèo xanh, nhưng lại cảm thấy rất quen thuộc.”

 

“Tôi không biết Trịnh Vũ Thần là ai, chỉ biết sinh viên nhận nuôi mèo xanh có xu hướng bạo lực, nhưng lại đoán đúng. Xem ra, trước đây đã có một giấc mơ tiên tri.”

 

Cố Tinh Hàng lẩm bẩm, rồi lái xe đi.

 

***

 

Thu qua đông đến, thoáng chốc đã là cuối năm.

 

Sáng sớm, An Ny đã bận rộn với việc dán hình ông già Noel.

 

“Giáng sinh chỉ có một ngày.”

 

Cao Huyên ngạc nhiên:

 

“Bây giờ tốn công dán, vài ngày nữa lại tốn công gỡ, có ý nghĩa gì chứ?”

 

“Cực kỳ có ý nghĩa!”

 

An Ny quả quyết:

 

“Không có ông già Noel, không có cây thông Noel, chẳng có chút không khí lễ hội nào.”

 

Cao Huyên nhún vai, nghĩ, không có không khí thì không có, dù sao cô cũng không ăn mừng.

 

Bất ngờ, một chiếc mũ Giáng sinh màu đỏ bay tới.

 

Cao Huyên thuận tay bắt lấy, nhìn qua nhìn lại.

 

An Ny nghiêm túc nói:

 

“Hôm nay là Giáng sinh, mọi nhân viên trong cửa hàng đều phải đội mũ Giáng sinh.”

 

Nhân viên đều phải đội à? Cao Huyên theo phản xạ liếc nhìn sang bên cạnh.

 

Chỉ thấy Coca cũng đội một chiếc mũ Giáng sinh cùng kiểu. Chỉ là chú chó ngại ngùng, cố gắng vùi mặt xuống.

 

Khóe miệng Cao Huyên co giật, nghĩ, bà chủ thật tàn nhẫn, ngay cả chó cũng không tha.

 

“Đội để ai xem chứ? Cậu quên rồi, năm ngoái Giáng sinh buôn bán rất ế ẩm, hầu như không có ai đến.”

 

Cô không nhịn được nhắc nhở.

 

Mặt An Ny cứng đờ:

 

“Tớ quên rồi.”

 

Cao Huyên hoàn toàn hết cách.

 

Chớp mắt, buổi sáng đã qua.

 

Chớp mắt, buổi chiều cũng sắp kết thúc.

 

Thế nhưng người qua kẻ lại, chẳng có khách nào đẩy cửa bước vào.

 

An Ny giận dữ:

 

“Hôm nay là lễ, đóng cửa sớm về nhà nghỉ ngơi đi!”

 

“Ý kiến hay.”

 

Cao Huyên ôm chú chó Coca, vui vẻ đồng tình.

 

Hơn năm giờ tối, cửa hàng đóng cửa khóa lại, Cao Huyên và An Ny chào tạm biệt nhau, chuẩn bị về nhà.

 

Lúc này, một chiếc xe sang dừng trước cửa hàng.

 

Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, lộ ra gương mặt nghiêng như được điêu khắc của Cố Tinh Hàng.

 

“Xin lỗi, hôm nay đóng cửa sớm rồi.”

 

Cao Huyên tiến lại gần, nói lời xin lỗi.

 

Ba tháng gần đây, Cố Tinh Hàng tuân thủ nghiêm ngặt lời hứa, mỗi tuần đều đưa mèo xanh về thăm nhà, không ngại mưa gió.

 

Quen thân rồi, Cao Huyên phát hiện, Cố Tinh Hàng dường như là người yêu mèo ngầm.

 

Bằng chứng là, mèo xanh béo lên trông thấy, rõ ràng cuộc sống rất sung túc.

 

“Tôi đến tìm cô, tối nay cô có rảnh không?”

 

Cố Tinh Hàng hỏi.

 

Tìm mình? Tìm mình làm gì? Cao Huyên thấy kỳ lạ.

 

An Ny bên cạnh lén dùng khuỷu tay thúc vào bạn mình, vẻ mặt mờ ám.

 

Một nam một nữ, gặp nhau tối Giáng sinh, còn gì nữa? Hẹn hò chứ gì.

 

“Tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với cô.”

 

Cố Tinh Hàng nhấn mạnh:

 

“Có thể dành chút thời gian nói chuyện không?”

 

Dù sao tối cũng không có việc gì. Nghĩ vậy, Cao Huyên dứt khoát đồng ý:

 

“Được, đi đâu nói?”

 

“Lên xe.”

 

Cao Huyên không hiểu sao, dẫn theo Coca lên xe, tiện tay vẫy tay chào An Ny.

 

Chiếc xe nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.

 

An Ny xoa cằm, mặt đầy suy tư:

 

“Lạ thật, hai người này dính dáng đến nhau lúc nào thế nhỉ? Sao mình không phát hiện ra?”

 

……

 

“Tối nay muốn ăn gì? Tôi biết vài nhà hàng có món rất ngon.”

 

Cố Tinh Hàng vừa lái xe, vừa hỏi.

 

“Không cần, có chuyện gì nói luôn, sau đó thả tôi xuống trạm xe là được.”

 

Cao Huyên lạnh nhạt nói.

 

Trạm xe? Cố Tinh Hàng hơi bất ngờ.

 

Nhớ không nhầm thì nhà cô ấy phải gần bệnh viện thú y mới đúng.

 

Liếc nhìn gương chiếu hậu, anh lập tức phản ứng, đối phương đang đề phòng anh.

 

“Ăn bữa cơm cũng không muốn, nhưng vẫn lên xe sao?”

 

Tâm trạng Cố Tinh Hàng phức tạp.

 

“Lỡ thật sự có chuyện rất quan trọng thì sao?”

 

Cao Huyên hỏi lại.

 

Cố Tinh Hàng không nhịn được dừng xe bên đường:

 

“Tôi nghĩ cô đã hiểu lầm tôi rất nhiều.”

 

“Vậy sao? Có lẽ vì từ đầu anh đã hành xử rất kỳ lạ.”

 

Cao Huyên thẳng thắn nói.

 

Cố Tinh Hàng không khỏi cười khổ.

 

Anh cố tình tiếp cận để bảo vệ cô, nhưng tình hình hiện tại dường như khiến anh bị hiểu nhầm là người có ý đồ xấu.

 

“Trên xe chỉ có hai chúng ta, nên chắc anh có thể nói rồi chứ? Anh tìm tôi có chuyện gì?”

 

Cao Huyên lạnh nhạt nói, sẵn sàng xuống xe nếu không hài lòng.

 

Hết Chương 7: Giáng sinh.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page