Sinh Tồn Trong Tận Thế

Chương 26: Gieo nhân nào gặt quả nấy

Chương trước

Chương sau

 

Vì động tác quá mạnh, điện thoại trong túi lộ ra và rơi xuống sàn.

 

Chú chó hoang liên tục bị thương nặng, máu chảy không ngừng, nhanh chóng tắt thở.

 

“Phải gọi cấp cứu.”

 

Trịnh Vũ Thần cố gắng giữ bình tĩnh, định gọi điện cầu cứu.

 

Nhưng hắn ta mất quá nhiều máu, mắt tối sầm lại.

 

Trước khi kịp nhặt điện thoại lên, hắn đã ngất đi.

 

Thời gian trôi qua, cơ thể Trịnh Vũ Thần dần nguội lạnh và cứng đờ.

 

***

 

Đêm buông xuống, Cao Huyên nằm trên ghế sofa, cầm điện thoại lướt diễn đàn.

 

Mặc dù hiện tại trên diễn đàn có rất ít bài viết hữu ích, nhưng ngoài điều đó ra, cô không tìm thấy kênh nào khác để nhận thông tin từ bên ngoài.

 

Thực ra đi ra ngoài một chuyến sẽ có cảm nhận sâu sắc hơn.

 

Nhưng nếu đối thủ không đánh lẻ mà đánh hội đồng thì sao? Mạng sống quý giá, cô không định mạo hiểm.

 

“Thụp, thụp…”

 

tiếng động kỳ lạ vang lên ngoài cửa sổ.

 

Cao Huyên ngẩng đầu, ngạc nhiên phát hiện một con chim bồ câu ngậm vài cọng cỏ đang bay lượn bên ngoài, dường như nó muốn vào nhà.

 

Cô nhanh chóng tiến lại gần, mở cửa sổ, ngó đầu ra xem.

 

Ai ngờ con bồ câu vỗ cánh bay thẳng tới trước mặt cô. Sau đó, nó nhét mấy cọng cỏ vào tay cô rồi thân thiện cọ cọ vào.

 

Cảnh tượng này thật quen thuộc…

 

Cao Huyên chợt nhớ ra, cô từng gặp một con bồ câu bị thương nặng trên đường.

 

Thấy nó sắp chết, rất đáng thương, nên cô mang về nhà nuôi vài ngày.

 

Khi lành bệnh, con bồ câu định rời đi, trước khi đi nó cũng cọ cọ vào cô như vậy.

 

“Gâu gâu…”

 

Coca tưởng là kẻ thù, nên gầm gừ dữ dằn.

 

“Không sao, chắc không phải đến gây chuyện đâu.”

 

Cao Huyên trấn an.

 

Coca dường như hiểu được, ngoan ngoãn im lặng.

 

Chỉ là nó vẫn nằm cạnh cửa sổ, ánh mắt cảnh giác.

 

Con bồ câu kêu vài tiếng nhẹ nhàng rồi bay đi.

 

“Vậy là bay một chuyến tới chỉ để tặng cỏ cho ta sao?”

 

Cao Huyên không khỏi dở khóc dở cười.

 

Nhưng nhờ con bồ câu, cô đột nhiên nhớ ra mình từng cứu một con mèo Ragdoll.

 

Con mèo cô gặp trên đường về nhà có lẽ cũng đến báo ơn nên mới mang chuột chết đến.

 

Không phải trí nhớ cô kém, mà do cô trong sự nghiệp của mình cô đã cứu quá nhiều động vật.

 

Hơn nữa, mèo Ragdoll trông đều giống nhau, cô đã quên mất con mèo mình từng cứu trông như thế nào từ lâu rồi.

 

Dựa vào hành vi của chúng và những mảnh ký ức còn lại, cô mới đoán ra được lời giải thích hợp lý.

 

“Từ giờ, có lẽ chúng sẽ sống rất tốt.”

 

Cao Huyên đóng cửa sổ, không để ý đến sự việc này nữa.

 

Kết quả là! Ngày hôm sau! Số lượng động vật lén lút đến báo ơn (tặng quà) nhiều hơn!

 

Chuột, kiến, chim sẻ, nhện, rắn nước, hoa cỏ, các loại quà tặng chất đống như một ngọn núi nhỏ.

 

Con mồi có kích thước ngày càng lớn, rõ ràng là đã tiến hóa.

 

Cao Huyên: “…”

 

Tình cảm của chúng thật sâu nặng, khiến cô cảm động.

 

Nhưng cô chỉ là người thường, sắp không chịu nổi, nếu những món quà này tỉnh lại và cùng tấn công thì phải làm sao đây!

 

Coca ở góc nhà liếm môi, háo hức chờ bữa ăn.

 

Vì sự an toàn của bản thân, Cao Huyên quyết định nấu chín quà tặng và cho Coca ăn.

 

Còn về các loài cây cỏ…

 

Cô tra cứu trên mạng rất lâu, nhưng không tìm được thông tin liên quan.

 

Nói cách khác, những loài cây này có khả năng là giống loài mới.

 

“Cây cỏ cũng bắt đầu tiến hóa rồi sao?”

 

Cao Huyên trầm ngâm.

 

Mặc dù truyền thông tích cực báo cáo về quá trình dọn dẹp, nhưng không khí vẫn vô cùng căng thẳng.

 

Số lượng cư dân bị tấn công không những không giảm mà còn tăng nhanh chóng.

 

Siêu thị, đại siêu thị, cửa hàng tiện lợi, hàng hóa vừa lên kệ liền bị người ta mua hết sạch.

 

Sự lo lắng như thể lây lan, kích thích từng dây thần kinh của mỗi người.

 

Ngày 15 tháng 1, truyền thông lại phát hành bài viết bác bỏ tin đồn:

 

“Nhờ nỗ lực của các cơ quan liên quan, số lượng động vật giống mới đã giảm mạnh. Cư dân có thể yên tâm ra ngoài, trật tự sẽ dần trở lại bình thường.”

 

Nhưng ngay trưa hôm đó, những lời này bị đánh bại hoàn toàn.

 

Một chuyến bay tới tỉnh khác bị chim sẻ tấn công, toàn bộ máy bay rơi, không ai sống sót.

 

Trong công viên Đông Phương, một cây liễu trăm tuổi đã trói chặt người qua đường, đặt sang một bên, như thể để làm lương thực dự trữ.

 

Động vật trong sở thú cùng nhau trốn thoát, dễ dàng chạy ra ngoài, đi dạo trên phố.

 

Chỉ có một số ít không nỡ rời xa người chăm sóc, tự chọn ở lại.

 

Trên cao tốc, nhiều ô tô kẹt cứng, không thể di chuyển.

 

Tài xế mở cửa sổ phàn nàn, liền bị một đàn ong chích vào mặt.

 

Sau đó ngã gục trên ghế lái, bất tỉnh.

 

 

Nếu báo cáo trung thực, chắc chắn sẽ gây ra hoảng loạn trong dân chúng, hậu quả không thể tưởng tượng!

 

Vì vậy thông tin bị giấu kín, không để lộ bất kỳ điều gì.

 

Tuy nhiên, trên đời không có bức tường nào không lọt gió, dù có giấu kín đến đâu, người ngoài cũng sẽ phát hiện ra dấu hiệu.

 

***

 

Tại thư phòng của biệt thự nhà họ Trương.

 

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Trương Vân Nghiệp trông già đi rất nhiều.

 

Trên mặt ông ta xuất hiện nhiều nếp nhăn hơn, đuôi tóc cũng nhuộm màu bạc.

 

Lúc này, ông ta ngồi trên ghế, thở dài sâu, vẻ mặt rất nặng nề.

 

Những nhân viên tâm phúc đã mất liên lạc, dù gọi điện thoại cá nhân hay điện thoại gia đình, cũng không thể liên hệ được với họ.

 

Trợ lý đắc lực không biết đã trải qua chuyện gì, kiên quyết yêu cầu từ chức về nhà, tăng lương, tăng thưởng cũng không thể giữ người ở lại.

 

Hết Chương 26: Gieo nhân nào gặt quả nấy.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page