Sinh Tồn Trong Tận Thế

Chương 24: Điên cuồng mua sắm

Chương trước

Chương sau

 

Đám đông dân cư đổ vào siêu thị, trung tâm thương mại, điên cuồng mua sắm.

 

Một số gia đình khá giả thậm chí còn chạy thẳng vào chợ đầu mối, mua hàng loạt.

 

Càng ngày càng nhiều người xin nghỉ bệnh, nghỉ việc, không muốn đi học, đi làm, chỉ muốn ở nhà, chờ đợi ngày trật tự được khôi phục.

 

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, An Ny cũng nảy sinh ý định ngừng kinh doanh.

 

Trước tiên, công việc đã trở nên vô cùng khó khăn.

 

Đừng nói đến những chú chó lớn như Alaska, ngay cả những chú chó nhỏ như chó Poodle các loại, cô ta cũng gần như không thể kiểm soát nổi.

 

Mỗi lần tắm rửa, cắt tỉa, phẫu thuật đều là một thảm họa.

 

Dù rằng khí thế của Coca rất mạnh, nhưng tiếp đón nhiều thú cưng, thỉnh thoảng cũng gặp phải những kẻ gan dạ, phải dọa một trận mới biết sợ.

 

Thời gian dài, mọi người đều kiệt sức, mệt mỏi gần như ngã gục.

 

Thứ hai, thường xuyên có những tình huống kỳ lạ tìm đến cửa.

 

Ví dụ như một con chuột lang lớn gần bằng mèo, làm sao để nó nhỏ lại.

 

Chó đánh nhau với mèo nhà bên cạnh, mất nửa cái mạng, nhanh chóng cấp cứu…

 

Lại ví dụ như khách hàng vừa rời đi, nói rằng chó Teddy nhà mình sắp đến kỳ động dục, muốn làm phẫu thuật triệt sản.

 

Nhưng đã đi ba cửa hàng, nhiều bác sĩ thú y bị đánh ngã, Teddy thì vẫn nhảy nhót, tràn đầy năng lượng.

 

An Ny thật muốn nói, họ chỉ là bác sĩ, không phải thần tiên.

 

Vì vậy, ý định ngừng kinh doanh ngày càng mạnh mẽ.

 

Cuối cùng, An Ny không kìm được, nhẹ nhàng bày tỏ ý định của mình với nhân viên duy nhất.

 

“Ngừng kinh doanh về nhà à? Được thôi, tớ không có ý kiến.”

 

Cao Huyên nghĩ, dù sao cô cũng đã tích trữ đủ, có thể ở lỳ ở nhà.

 

An Ny liếc nhìn kho thức ăn cho chó trong bệnh viện thú y, không nói gì, liền nhét cho cô mười bao lớn.

 

Cao Huyên không thể mang nhiều đến vậy, đành để thức ăn cho chó xuống đất, hài hước hỏi:

 

“Làm gì vậy?”

 

An Ny nghiêm mặt nói:

 

“Lúc đầu nhờ có cậu nhắc nhở, tớ mới có thể chuẩn bị trước, và sớm nhắc nhở người thân bạn bè chuẩn bị tốt. Mười bao thức ăn cho chó này tặng cậu miễn phí, coi như là quà cảm ơn.”

 

“Không cần nhiều vậy đâu.”

 

Cao Huyên định từ chối.

 

An Ny đáp:

 

“Cầm lấy đi, ngoài kia không biết còn loạn đến bao giờ. Coca cũng là nhân viên của bệnh viện thú y, không thể để nó đói.”

 

Với tình hình tài chính của mình, Cao Huyên nghĩ mua thêm vài bao thức ăn cao cấp có thể làm mình phá sản.

 

Nghĩ vậy, cô không từ chối nữa:

 

“Vậy thì cảm ơn nhé.”

 

“Không có gì.”

 

An Ny không bận tâm.

 

Sau đó, cô ta nhìn ra ngoài cửa, buồn bã nói:

 

“Không biết tháng ngày như thế này đến bao giờ mới kết thúc đây.”

 

Ánh mắt Cao Huyên sâu thẳm, nghĩ thầm, sợ rằng sẽ không có ngày hỗn loạn và vô trật tự kết thúc.

 

Vì đã quyết định ngừng kinh doanh, nên đến chiều, bệnh viện thú y đã đóng cửa.

 

An Ny đi tới đi lui kiểm kê hàng tồn kho, dự định mang tất cả thức ăn thú cưng còn lại về nhà.

 

Cao Huyên muốn giúp đỡ nhưng bị từ chối:

 

“Nhanh về đi. Chút nữa trời tối, đường không an toàn.”

 

“Cậu làm một thì biết đến bao giờ?”

 

Cao Huyên không vui nói.

 

“Gần xong rồi, không còn nhiều hàng tồn đâu.”

 

An Ny bình tĩnh nói:

 

“Thức ăn cho mèo và chó, nhiều nhất là năm mươi bao.”

 

Nghe nói công việc không nhiều, Cao Huyên mới mang theo Coca và thức ăn cho chó rời đi.

 

Chỉ là lần chia tay này, không biết mai kia còn có thể gặp lại hay không.

 

Đi trên đường, xung quanh hầu như không có người, yên tĩnh vô cùng.

 

Cao Huyên lẩm bẩm:

 

“Thế giới không an toàn, mọi người không dám ra đường, không biết sau này sẽ ra sao.”

 

Coca bước theo bên cạnh, bước đi không nhanh không chậm, dáng vẻ thư thả.

 

Bất chợt, nó vểnh tai, cảnh giác quay đầu lại.

 

“Sao vậy?”

 

Cao Huyên thấy lạ.

 

Coca gầm gừ về phía bụi cây ven đường, như thể phát hiện kẻ thù tiềm ẩn, nó không ngừng thị uy.

 

Bụi cây khẽ động, sau đó nhanh chóng trở lại yên tĩnh.

 

“Ai đó? Ra đây.”

 

Cao Huyên trầm mặt, nói lớn.

 

Nghe tiếng, một con mèo Ragdoll phiên bản phóng đại từ bụi cây chạy ra.

 

Đôi mắt của nó to tròn, màu xanh đậm.

 

Bộ lông dày, đuôi rất dài, lông màu chocolate.

 

Vẻ ngoài cực kỳ xinh đẹp, như tiên nữ.

 

Cao Huyên nhíu mày, cảm thấy con mèo này trông rất quen mắt.

 

Lúc cô hơi ngẩn người, con mèo Ragdoll đã ngậm con chuột lớn bằng cái bánh mì đặt trước mặt cô.

 

Sau đó nó kêu lên một tiếng du dương rồi ngượng ngùng chạy đi.

 

Coca tiến lại gần ngửi, lộ vẻ thèm thuồng.

 

Cao Huyên hơi bối rối, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

 

Suy nghĩ một lúc, cô dùng giấy gói xác con chuột lại, rồi cầm lên tay, thúc giục Coca về nhà.

 

Không biết vì sao, bước chân của Coca trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn, tâm trạng có phần gấp gáp.

 

Về đến nhà trọ, Cao Huyên lấy chìa khóa mở cửa, thì nghe thấy trong nhà phát ra tiếng “chít chít chít”.

 

Vì trong nhà trọ đầy ắp đồ đạc! Cô cảm thấy căng thẳng, nhanh chóng mở cửa.

 

Chỉ thấy túi gạo bị gặm một lỗ to bằng nắm tay, những hạt gạo trong suốt rơi đầy trên sàn.

 

Một con chuột xám mập mạp đang cúi đầu ăn ngấu nghiến, kích thước lớn hơn con chuột mà mèo Ragdoll mang đến.

 

Không đợi chủ nhân lên tiếng, Coca đã lao tới.

 

Chuột xám nghe thấy tiếng động ở cửa, không nhịn được quay đầu nhìn, ánh mắt nhỏ lộ ra vẻ hung dữ.

 

Nhưng Coca thân thủ nhanh nhẹn, phóng tới bên con chuột, cắn đứt cổ nó!

 

Mùi máu tanh lan tỏa.

 

Cao Huyên đóng cửa lại, mở cửa sổ cho thoáng khí, đồng thời thắc mắc, sao chuột lại to đến đáng sợ thế này?

 

Hết Chương 24: Điên cuồng mua sắm.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page