Sinh Tồn Trong Tận Thế

Chương 23: Chú chó Schnauzer ngốc

Chương trước

Chương sau

 

“Để tớ xem nào.”

 

Cao Huyên thuận tay lấy máy tính bảng.

 

Trong phần bình luận, tác giả bài viết đã đăng thêm nhiều bức ảnh.

 

Nhưng hầu hết đều mờ nhòe, dường như người chụp đã quá hoảng sợ không giữ nổi điện thoại.

 

Đồng thời, ngôn từ đầy hoảng loạn:

 

“Con chó đó cứ bám theo chúng tôi! Chạy thế nào cũng không thoát được! Cứu với!”

 

Cao Huyên xem từng bức ảnh một.

 

Cô phát hiện, tác giả bài viết là một cô gái, bạn của cô ấy cũng là một cô gái.

 

Người bạn đang ôm một thùng kem, vẻ mặt đầy lo lắng.

 

Cao Huyên: “…”

 

Dường như cô đã hiểu chuyện gì xảy ra rồi.

 

Dưới bài viết chính, có vô số bình luận:

 

“Chạy vào đồn cảnh sát đi, chắc chắn nó không dám vào đâu.”

 

“Tác giả bài viết có ngốc không? Gặp nguy hiểm sao lại đăng lên diễn đàn? Mau gọi cảnh sát!”

 

“Đã báo cảnh sát giúp rồi, không cần cảm ơn, hãy gọi tôi là “khăn quàng đỏ”.”

 

“Trời đất, giống loài mới gì mà khủng khiếp thế? Nhìn hình mà tôi không dám ra ngoài nữa.”

 

“Con này ăn gì mà lớn vậy? To kinh khủng.”

 

 

Cao Huyên lướt qua một lượt, phát hiện ngày càng nhiều người đề nghị tiêu diệt quái vật.

 

Cô không thể ngồi yên được nữa, nói một câu “tớ ra ngoài một lát,” rồi vội vã đi ra ngoài.

 

Hai cô gái bị đuổi chạy mặt mày tái mét, đầy vẻ hoảng sợ.

 

Đám đông đứng xem rất đông, nhưng họ chỉ dám đứng nhìn, không ai dám can thiệp.

 

Họ sợ rằng chưa kịp cứu người, mình đã phải trả giá.

 

Đúng lúc này, Cao Huyên đeo khẩu trang lao tới.

 

Cô giật lấy thùng kem và quay đầu bỏ chạy.

 

Schnauzer thấy vậy, lập tức đổi mục tiêu truy đuổi.

 

Nó phóng chân chạy theo, chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi tầm mắt.

 

Hai cô gái thoát nạn, lập tức ngồi phịch xuống đất, chân tay mềm nhũn.

 

Một lúc lâu sau, họ nhìn nhau, nghi ngờ nói:

 

“Chẳng lẽ nó đuổi theo chúng ta chỉ để ăn kem à?”

 

Câu nói này vừa thốt ra, cả hai lập tức rơi vào câm lặng.

 

***

 

Tới một góc khuất, Cao Huyên mới dừng lại.

 

Cô dựa vào tường nghỉ ngơi, chỉnh lại khẩu trang để đảm bảo che kín mặt.

 

Schnauzer vui vẻ chạy theo, rồi bắt đầu màn biểu diễn của nó.

 

Đầu tiên nó cọ cọ vào ống quần, sau đó lăn ra đất, ngoan ngoãn ngồi yên, mắt sáng long lanh nhìn thùng kem, thỉnh thoảng còn liếm liếm miệng, ám chỉ thêm.

 

Cao Huyên: “…”

 

Để ăn được kem, con chó này cũng thật liều lĩnh.

 

Cao Huyên đặt thùng kem xuống, để Schnauzer tự liếm ăn.

 

Đồng thời, cô hạ giọng, nghiêm túc cảnh cáo:

 

“Lần sau đừng có dại dột như thế! Dạo này người ta đang tìm cách tiêu diệt những con vật kỳ quái như mày đó.”

 

Mặt chó mờ mịt.

 

Schnauzer không hiểu tại sao mình lại bị coi là kỳ quái, rõ ràng mình yếu đuối, đáng thương và vô dụng, đến một miếng kem cũng không có.

 

“Tóm lại, hãy làm chó một cách khiêm tốn đi.”

 

Sau khi nhắc nhở xong, Cao Huyên lặng lẽ rời đi.

 

Từ mọi khía cạnh cân nhắc, cô không thể mang con chó về nhà.

 

Vì vậy, sau khi cứu nó, cuộc sống sau này ra sao phải phụ thuộc vào chính nó thôi.

 

Schnauzer nghiêng đầu suy nghĩ, một lúc sau liếm liếm đuôi, rồi quay lại tiếp tục liếm kem.

 

Một lúc sau, có một chiếc xe hơi màu đen dừng lại bên cạnh con chó.

 

Cửa xe mở, một người đàn ông trẻ tuổi đeo khẩu trang, quàng khăn, mặc đồ kín mít bước xuống.

 

Anh ta đứng cạnh Schnauzer, nói nhỏ:

 

“Đi theo ta đi, ngươi sẽ rất an toàn.”

 

Schnauzer không để ý, tiếp tục liếm kem vui vẻ.

 

Không lâu sau, thùng kem trở nên trống rỗng.

 

Schnauzer liếm miệng, vẻ mặt lưu luyến, dường như vẫn còn đang thèm.

 

Người đàn ông lập tức thay đổi lời nói:

 

“Đi theo ta, sẽ có kem ăn.”

 

Kem! Đôi mắt của Schnauzer sáng lên. Nó vội vàng nhảy vào ghế phụ, dự định theo người đàn ông về nhà.

 

Ở hàng ghế sau, một con chó Đức trưởng thành đang ngồi nghiêm nghị.

 

Thái độ của nó như thể nếu con chó mới đến có ý định tấn công, nó sẽ lao lên đánh nhau.

 

Người đàn ông lẩm bẩm, giọng nói có vài phần bất đắc dĩ:

 

“Vì một thùng kem mà bán đứng bản thân, ngốc thật đấy? Không biết kiếp trước mi sống sót qua kỳ tận thế như nào nữa.”

 

Anh lắc đầu, trở lại ghế lái, bình thản rời đi.

 

***

 

Theo lý mà nói, số lượng các giống loài mới do khủng cha thả ra phải có giới hạn.

 

Theo thời gian, những con vật có hành vi bất thường lẽ ra phải ngày càng ít đi.

 

Nhưng thực tế là, mọi người có thể cảm nhận rõ ràng rằng, những chuyện kỳ lạ xảy ra xung quanh ngày càng nhiều.

 

Trong khu dân cư, hai con chó nhìn nhau không thuận mắt, lao vào đánh nhau.

 

Kết quả là chúng chỉ rụng vài sợi lông, vết thương nhẹ, nhưng người đàn ông trung niên định tách chúng ra thì bị cào một phát, ngất xỉu tại chỗ.

 

Gần thùng rác, có một con mèo hoang đang tìm kiếm thức ăn.

 

Một đứa trẻ nghịch ngợm không có việc gì làm, ném đá vào nó.

 

Mèo hoang xù lông, nổi giận. Nó bắt đầu tấn công đứa trẻ, không hề nương tay.

 

Đứa trẻ khóc lóc thảm thiết, không ngừng xin lỗi:

 

“Xin lỗi… Hu hu, con không dám nữa.”

 

Mèo hoang vẫn không chịu tha, đưa móng ra đòi thức ăn.

 

Đứa trẻ hiểu biết chậm, ban đầu không nhận ra, nên bị đánh thêm vài lần.

 

Đến khi nó ngộ ra và dâng hiến xúc xích, mèo hoang mới ngậm thức ăn và chạy đi.

 

Đi trên đường, thỉnh thoảng có chim sẻ, quạ lao xuống tấn công người đi đường.

 

Chỉ cần sơ sẩy, cánh tay sẽ bị xé một miếng da. Không biết chúng đang tấn công hay săn mồi.

 

Người đi đường chứng kiến cảnh này càng thêm sợ hãi, họ vội vã rời đi, dự định tích trữ đồ ăn và trốn trong nhà để tránh bão.

 

Truyền thông lại một lần nữa phát hành bản tin trấn an dân chúng, nhưng lần này, số người tin tưởng không nhiều như trước.

 

Hết Chương 23: Chú chó Schnauzer ngốc.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page