Sinh Tồn Trong Tận Thế

Chương 12: Cao Huyên kiên quyết

Chương trước

Chương sau

 

Có lẽ quá trình tiến hóa sẽ dần dần hoàn thành.

 

Trong mắt Cao Huyên dần hiện lên vẻ trầm ngâm suy nghĩ.

 

Chú chó Schnauzer đặc biệt điềm tĩnh, dường như đã tiên đoán được số phận của mình.

 

Lúc này nó ăn hết hai cây kem, cảm thấy cuộc đời không còn gì tiếc nuối.

 

Nó cúi đầu, nhẹ nhàng liếm tay Cao Huyên, như muốn cô đừng lo lắng quá.

 

Cao Huyên chợt nghĩ. Nghe nói chó trước khi chết sẽ biết trước vận mệnh của mình, phải chăng chú chó này cố tình đi xa?

 

Vừa nảy ra ý nghĩ này, chú chó liền sủa “Gâu gâu”, “Ư ư”, như muốn chạy đi sau khi đã no nê.

 

Cao Huyên bế chú chó ra ngoài, thả nó tự do.

 

Chú chó Schnauzer nhìn sâu vào mắt cô một lần nữa, sau đó nhanh chóng chạy biến mất.

 

“Cậu đứng ngoài làm gì vậy?”

 

An Ny vừa định vào cửa, nhưng thấy có người đứng chắn, không khỏi thắc mắc.

 

Cao Huyên thở dài, mặt mày vô cùng nghiêm trọng:

 

“Bà chủ, tình hình nguy cấp, chúng ta cần dự trữ lương thực!”

 

An Ny: “???”

 

Cô ta ngẩn ngơ, nghĩ bụng, đã mấy ngày trôi qua rồi sao vẫn còn luyến tiếc thuyết tận thế?

 

Dù sao cũng là người học đại học, sao lại không tin vào khoa học!

 

Nhưng Cao Huyên rất kiên quyết:

 

“Trong vài tháng tới sẽ có những chuyện không tốt xảy ra, nhất định phải chuẩn bị trước!”

 

“Cậu cứ coi như bị tớ lừa một lần, dự trữ một ít đồ dùng trong nhà không được sao? Ngoài ra, ra ngoài nhớ mang theo chó hoặc mèo, đừng đi một mình.”

 

Biểu cảm của An Ny rất khó tả, rất muốn đưa nhân viên đi khám bác sĩ.

 

“Thôi bỏ đi.”

 

Cao Huyên bỗng nhiên chán nản:

 

“Lời tốt đã nói hết, nghe hay không tùy cậu vậy.”

 

Nói xong, cô buồn bã đi vào trong.

 

An Ny theo sau, lẩm bẩm:

 

“Tớ bảo này, gần đây cậu bị kích thích gì à? Nói với tớ xem nào. Cậu cứ thế này, tớ rất sợ đấy!!”

 

Rõ ràng, cô ta không để lời cảnh báo của Cao Huyên vào đầu.

 

Chiều tối, Cao Huyên trở về phòng trọ, cầm điện thoại chơi.

 

Cô suy nghĩ rất lâu, vẫn do dự không biết có nên thông báo cho mẹ kế không.

 

Một mặt, hai bên đã không còn quan hệ. Gọi điện bất ngờ, đối phương chưa chắc đã tin, có gọi cũng phí công.

 

Một mặt lại nghĩ, dù sao cô và em trai cũng là cùng cha khác mẹ.

 

Bất kể đối phương có tin hay không, cô cũng nên thông báo một tiếng.

 

Suy nghĩ mãi, cuối cùng cô quyết định cầm điện thoại, bấm số gọi.

 

Cô tự nhủ rằng, trước khi sinh con, mẹ kế từng chăm sóc cô tận tình, coi như trả ơn. Dù sao chỉ là một câu nói, không tốn công gì.

 

Ai ngờ vừa gọi đi, đầu dây bên kia lập tức thông báo:

 

“Thuê bao quý khách vừa gọi không tồn tại…”

 

Cao Huyên sững sờ, rồi lập tức hiểu ra.

 

Vì chia tài sản không công bằng, đối phương sợ cô quấy rầy, đã thay đổi liên lạc từ lâu.

 

“Biết không liên lạc được, sao còn phải lăn tăn?”

 

Cô cười tự giễu, hoàn toàn từ bỏ ý định.

 

***

 

Cao Huyên cho rằng bà chủ quá cố chấp, mình không thể thuyết phục được.

 

Nhưng chưa đầy hai ngày sau, An Ny đã hốt hoảng chạy đến cửa hàng, hét lên:

 

“Thế giới này có vấn đề lớn rồi!!”

 

“Sao thế?”

 

Cao Huyên ngạc nhiên.

 

“Cậu không tưởng tượng nổi tớ vừa gặp phải chuyện gì đâu!”

 

An Ny trông như sắp sụp đổ:

 

“Tối qua tớ đi chợ mua rau, có một con gà đánh bại mấy người đàn ông khỏe mạnh! Còn bay lên cao, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn đám người yếu ớt.”

 

Cao Huyên rất bất ngờ, nhưng lại cảm thấy mọi thứ đều hợp lý – tiến hóa quả thực đang từ từ diễn ra.

 

“Con gà đó là đột biến gen à!”

 

An Ny rất hoảng loạn:

 

“Có phải đây là truyền thuyết về chiến kê không?”

 

“Ai mà biết?”

 

Cao Huyên thản nhiên.

 

An Ny quay đầu nhìn, không hài lòng:

 

“Sao cậu không ngạc nhiên chút nào?”

 

Cao Huyên định nói mình đã cảnh báo rồi, nhưng nhận ra nói vậy không ổn, nên liền đổi giọng:

 

“Vì tớ cũng gặp chuyện tương tự rồi.”

 

An Ny cực kỳ sốc, hóa ra chiến kê không phải là trường hợp duy nhất?!

 

Suy nghĩ xoay chuyển, cô ta chợt hiểu ra:

 

“Vậy nên mấy ngày trước cậu mới nói, tương lai sẽ có chuyện không tốt xảy ra, cần phải dự trữ hàng hóa?”

 

Ngay sau đó, cô ta đau lòng bày tỏ:

 

“Sao cậu không nói thẳng ra?”

 

Cao Huyên nhướng mày:

 

“Nếu tớ nói chó mèo biết đánh người thì cậu sẽ tin sao?”

 

An Ny: “…”

 

Tất nhiên là không, dù sao cô ta cũng tin vào khoa học.

 

“Dự trữ hàng hóa, ra ngoài mang theo chó để phòng thân. Tớ đã nhắc nhở hết rồi, tin hay không tùy cậu thôi.”

 

Cao Huyên thờ ơ.

 

An Ny không nói hai lời, lập tức chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hô:

 

“Tớ đi mua sắm, cửa hàng giao cho cậu nhé.”

 

Bà chủ chạy nhanh thoăn thoắt, chẳng mấy chốc đã biến mất.

 

Cao Huyên thầm cảm thán, quả nhiên chỉ khi chứng kiến tận mắt mới chịu tin.

 

Sau khi bà chủ đi không lâu, có khách hàng đến yêu cầu bệnh viện thú y triệt sản cho chú mèo Ba Tư của mình.

 

Con mèo Ba Tư có bộ lông trắng muốt, biểu cảm rất nghiêm nghị, mặt mày tràn đầy sự không hài lòng, như muốn nói “Nếu dám đụng vào ta, thì ngươi chết chắc”.

 

Cao Huyên: “…”

 

Không thể chọc vào, không thể chọc vào.

 

Cô cười xin lỗi:

 

“Xin lỗi, tay tôi bị thương, thời gian này không thể làm phẫu thuật.”

 

Khách hàng rất thất vọng, đành ôm mèo của mình rời đi trong tâm trạng không vui.

 

Cao Huyên vô cùng thông cảm với bác sĩ thú y sắp phải triệt sản cho con mèo này, cô cảm thấy vị bác sĩ đó chắc sẽ bị đánh.

 

“Sắp tới con người sẽ sống ra sao đây?”

 

Mặt mày Cao Huyên ủ dột.

 

Coca dùng má cọ vào ống quần chủ, như để an ủi cô.

 

Không sao đâu! Có tôi ở đây mà!

 

“May mà mình có chó.”

 

Cao Huyên tỏ vẻ nhẹ nhõm, trong giọng nói thoáng chút biết ơn.

 

Nhưng chưa kịp vui lâu, lại có một người hốt hoảng chạy vào cửa hàng:

 

“Bác sĩ! Cứu với!”

 

“Sao thế?”

 

Cao Huyên bước tới gần.

 

Hết Chương 12: Cao Huyên kiên quyết.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page