Chương 16: Mèo vằn phản kháng
28/06/2024
Chương 30: Kết truyện (2) (FULL)
28/06/2024
Chương 29: Kết truyện
28/06/2024
Chương 28: Cảnh báo
28/06/2024
Chương 27: Bị thời đại bỏ rơi
28/06/2024
Chương 26: Gieo nhân nào gặt quả nấy
28/06/2024
Chương 25: Động vật báo ân
28/06/2024
Chương 24: Điên cuồng mua sắm
28/06/2024
Chương 23: Chú chó Schnauzer ngốc
28/06/2024
Chương 22: Mua chó
28/06/2024
Chương 21: Cha con Trương Gia Hào
28/06/2024
Chương 20: Thay đổi thái độ
28/06/2024
Chương 19: An Ny nhận nuôi mèo vằn
28/06/2024
Chương 18: Mọi thứ thay đổi rồi (2)
28/06/2024
Chương 17: Mọi thứ thay đổi rồi
28/06/2024
Chương 1: Tận thế
28/06/2024
Chương 15: Lòng tự trọng chết tiệt
28/06/2024
Chương 14: Tên bụng bia gây sự
28/06/2024
Chương 13: Bắt đầu tiến hóa
28/06/2024
Chương 12: Cao Huyên kiên quyết
28/06/2024
Chương 11: Thiên niên kỷ mới
28/06/2024
Chương 10: Chuyện của Cao Huyên
28/06/2024
Chương 9: Tích trữ lương thực đi
28/06/2024
Chương 8: Tận thế sẽ đến
28/06/2024
Chương 7: Giáng sinh
28/06/2024
Chương 6: Cậu ta có xu hướng ngược đãi động vật
28/06/2024
Chương 5: Nhận nuôi mèo xanh
28/06/2024
Chương 4: Nhân viên mới
28/06/2024
Chương 3: Nhận nuôi
28/06/2024
Chương 2: Ác mộng
28/06/2024
“Thức đêm không mệt sao?”
Cao Huyên ngạc nhiên hỏi.
An Ny: “…”
Tớ nói chuyện lãng mạn với cậu, mà cậu lại hỏi có mệt không, thật là không biết nói gì thêm.
“Đây là năm 2000 đó!”
An Ny nhấn mạnh:
“Đời người có bao nhiêu lần được đón mốc tròn trăm thế kỷ? Huống chi là tròn nghìn!”
“Đừng kỳ vọng quá. Ai biết sau năm 2000, thế giới sẽ ra sao?”
Cao Huyên thì thầm, giọng thấp đến không nghe thấy.
An Ny không nghe rõ, tiếp tục phấn khởi:
“Năm 2000 rồi! Cũng nên đổi vận! Tôi hy vọng sẽ đẹp hơn, gầy hơn, giàu hơn, tốt nhất là có bạn trai đẹp trai!”
Cao Huyên định nói gì đó thì lúc này, một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi nhanh chóng bước vào.
Cao Huyên lập tức quên mất định nói gì, cười chào:
“Chào chị, hoan nghênh đến với cửa hàng.”
“Chào cô.”
Người phụ nữ nhìn quanh, rồi hỏi:
“Bác sĩ ở đây chứ?”
“Tôi là bác sĩ.”
Cao Huyên nói.
“Mèo nhà tôi quá nghịch ngợm, không may bị thương, phiền cô xem giúp.”
Người phụ nữ đặt ba lô xuống, lấy ra một con mèo vằn khoảng sáu bảy tháng tuổi ra.
Lông màu vàng nâu, xen lẫn các sọc đen tuyền, trông rất đáng yêu.
Nhưng đuôi mèo cong không tự nhiên, rõ ràng đã bị gãy.
Góc mắt, miếng đệm chân và trên cơ thể đầy vết thương, có vết đã đóng vảy, rõ ràng là vết thương cũ.
Nhìn qua một lượt, Cao Huyên đã hiểu rõ, đây tuyệt đối không phải mèo tự làm mình bị thương.
Bề ngoài, cô bình tĩnh nói:
“Thương tích khá nặng, cần ở lại bệnh viện dưỡng thương nửa tháng.”
Người phụ nữ thở phào, nhanh chóng trả tiền viện phí:
“Chỉ cần chữa được là tốt, mong cô chữa khỏi cho nó.”
“Chúng tôi sẽ làm hết sức.”
Mặt Cao Huyên không biểu cảm, mím chặt môi.
Một lát sau, người phụ nữ để lại mèo vằn ở bệnh viện thú y, rồi vội vàng rời đi.
An Ny mặt mày căng thẳng, giọng đầy giận dữ:
“Con mèo này bị người ta hành hạ.”
“Biết rồi thì sao? Đó là mèo của người ta.”
Cao Huyên cười lạnh:
“Ngay cả khi họ muốn an tử (ban chết) cho mèo, thì người ngoài cũng không có quyền can thiệp.”
Điều duy nhất cô có thể làm là phóng đại vết thương, để mèo vằn ở lại bệnh viện lâu hơn.
An Ny vừa giận vừa lo, cảm thấy vô cùng ấm ức.
Cao Huyên vuốt ve lông mèo.
Mèo vằn hoảng sợ, miệng gầm gừ, cố gắng lẩn tránh.
“Ngoan, không sao rồi.”
Cao Huyên nhẹ giọng an ủi. Đồng thời, cô vuốt ve mèo rất nhẹ nhàng.
Một lúc sau, mèo vằn dường như nhận ra người trước mắt không có ý tấn công, mới bình tĩnh lại.
“Hiện tại con người đang ở đỉnh chuỗi thức ăn, nên có thể làm gì cũng được.”
“Nếu một ngày nào đó tình thế đảo ngược, con người trở thành con mồi, thì sẽ ra sao đây?”
Cao Huyên gần như tự lẩm bẩm.
“Trong đời cậu và tớ, chắc không thấy được ngày đó.”
An Ny châm biếm.
Cao Huyên cúi đầu, không nói gì.
***
Đêm giao thừa chẳng khác gì những đêm khác. Có chăng là bên ngoài có nhiều người đốt pháo hoa.
Pháo hoa nổ tung trên bầu trời đêm, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, cảnh tượng đẹp mê hồn.
Cao Huyên đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, bỗng nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ, chào đón năm 2000 (tận thế).
…
Một đêm yên lặng.
Ngày đầu năm mới, Cao Huyên dậy rất sớm.
Cô đặc biệt mang theo Coca, ra ngoài chạy bộ, tiện thể xem tình hình.
Nhưng chạy một vòng quanh khu dân cư, cô thất vọng nhận ra, không có thiên thạch rơi, động thực vật không biến dị trong một đêm, không có người nào ngất xỉu giữa đường.
Làm gì có tận thế yên bình như vậy? Có phải cô bị lừa không? Cao Huyên không khỏi nghi ngờ.
Nhưng sau khi ăn sáng xong, vừa đến bệnh viện thú y, cô đã thấy một con chó Schnauzer trưởng thành nằm ngoài cửa, mắt nhắm nghiền.
Chó Schnauzer là một loại chó săn, có đôi lông mày và râu như ông lão, trông vừa xấu vừa đáng yêu.
Đầu tháng 1, chó Schnauzer, tuổi cao, mắc bệnh nan y, sức khỏe kém, thích ăn kem… Lời của Cố Tinh Hàng vô thức hiện lên trong đầu cô.
Cao Huyên hít một hơi sâu, mở cửa, bế con chó vào phòng phẫu thuật.
Kiểm tra xong, cô phát hiện tất cả các hạch bạch huyết của chó Schnauzer đều sưng to.
Nói đơn giản, cơ thể nó có khối u ác tính, lúc này đang lan rộng.
“Quả nhiên là bệnh nan y.”
Cao Huyên thì thầm.
Sau đó, cô mở miệng chó Schnauzer ra, kiểm tra thêm.
Răng đã mòn nhiều, có vài chiếc đã rụng, cho thấy con chó này đã rất già.
Thông thường, chó sống được từ 8-16 năm.
Con này chắc đã 7, 8 tuổi.
Sự thật trước mắt, dù Cao Huyên thấy hoang đường, cũng không thể không tin rằng tận thế thật sự sắp đến!
“Ư… ư…”
Trong căn phòng ấm áp, chó Schnauzer từ từ tỉnh dậy.
Cao Huyên không vòng vo, thẳng thắn hỏi:
“Muốn ăn kem không?”
“Gâu gâu?”
Đôi mắt của chú chó Schnauzer sáng lên lập tức, còn liếm liếm môi.
“Ở yên đây đợi nhé.”
Cao Huyên đứng dậy, đi sang siêu thị bên cạnh mua hai cây kem, một cái vị dâu, một cái vị vani.
Khi quay lại cửa hàng, từ xa cô đã thấy chú chó Schnauzer ngóc cổ lên, dường như đã ngửi thấy mùi.
“Cho em đây.”
Cao Huyên đưa cả hai cây kem đến trước mặt chú chó, để nó tự chọn.
Chú chó Schnauzer lần lượt liếm từng cây kem, vừa cây dâu bên trái, rồi cây vani bên phải, trông cực kỳ phấn khích và bận rộn.
Nếu không phải Cao Huyên đã kiểm tra và phát hiện cơ thể có vấn đề, cô có lẽ đã nghĩ rằng chú chó này đang giả vờ để kiếm đồ ăn…
Vì chú chó quá phấn khích khi thấy cây kem! Cứ như bệnh đã khỏi.
Chẳng mấy chốc, chú chó liếm sạch kem.
Nó quý trọng gặm lớp vỏ bên ngoài, biểu cảm lưu luyến.
Chẳng lẽ đã tiến hóa rồi?
Cao Huyên có ý nghĩ này, liền kiểm tra lại cho chú chó.
Nhưng kết quả kiểm tra vẫn như trước, chú chó chỉ có tinh thần đặc biệt phấn chấn, tình trạng cơ thể vẫn rất tồi tệ.
You cannot copy content of this page
Bình luận