Chương 1: Biến dị đã lắng xuống
04/03/2025
Chương 2: Không có
04/03/2025
Chương 20: Hoài Du vô cùng ngạc nhiên
04/03/2025
Chương 19: Lực lượng phòng vệ
04/03/2025
Chương 18: Cứu mạng, cứu mạng
04/03/2025
Chương 17: Thật thoải mái! Thật tự do!
04/03/2025
Chương 16: Cỏ khô thì dễ kiếm
04/03/2025
Chương 15: Cô gặp may
04/03/2025
Chương 14: Đo lại đi!
04/03/2025
Chương 13: Không dám tưởng tượng
04/03/2025
Chương 12: Còn hơi chát miệng nữa
04/03/2025
Chương 10: Cả buổi chiều
04/03/2025
Chương 9: Xong rồi!
04/03/2025
Chương 8: Cảm ơn nha
04/03/2025
Chương 7: Nằm thế này thoải mái ghê!
04/03/2025
Chương 6: Đám lính lại im lặng
04/03/2025
Chương 5: Mau ra đây!
04/03/2025
Chương 4: Điểm đến cuối cùng: Hành Lang Tường Vi
04/03/2025
Chương 3: Nhìn cô gái nhỏ trước mặt
04/03/2025
Chương 11: Các cậu thật chăm chỉ
04/03/2025
Chương 21: Đây là số lúa mì em nhặt được
06/03/2025
Chương 25: Lên núi!
06/03/2025
Chương 24: Trời đã khá muộn
06/03/2025
Chương 23: Thôi bỏ đi
06/03/2025
Chương 22: Cần 350 điểm đóng góp
06/03/2025
Chương 26: Lại thêm một quả thông!
07/03/2025
Chương 27: Không có điện thoại hay đồng hồ
07/03/2025
Chương 28: Phố đi bộ Hồng Thắng
07/03/2025
Chương 30: Chỉ số biến dị là 11
07/03/2025
Chương 29: Tôi nói rồi mà
07/03/2025
Chương 31: Em gái Tiểu Du
08/03/2025
Chương 32: Rau dại à
08/03/2025
Chương 33: Không bán nữa!
08/03/2025
Chương 34: Nhưng mà, đắt quá
08/03/2025
Chương 35: Chỉ lấy cô 4 điểm thôi!
08/03/2025
Chương 36: Một túi to như vậy
11/03/2025
Chương 37: Vớ vẩn!
11/03/2025
Chương 38: Đêm dần khuya
11/03/2025
Chương 39: Xác định vị trí xong
11/03/2025
Chương 40: Hắt xì!
11/03/2025
Chương 43: Tể thái? Hay dương xỉ?
12/03/2025
Chương 45: Ví dụ như hôm qua
12/03/2025
Chương 44: Làm ăn mà
12/03/2025
Chương 42: May mắn là trời mới mưa
12/03/2025
Chương 41: Nghĩ đến rau tề thái
12/03/2025
Chương 46: Không mua thì thôi!
13/03/2025
Chương 47: Cũng đúng, không ai dám trộm thật
13/03/2025
Chương 48: Đến nhanh quá!
13/03/2025
Chương 49: Rang đậu trên lửa nhỏ
13/03/2025
Chương 50: Nếu không, khả năng này quá vô dụng
13/03/2025
Chương 51: Cảnh giác với nước mưa
16/03/2025
Chương 52: Gương mặt lập tức xụ xuống
16/03/2025
Chương 53: Xin lỗi
16/03/2025
Chương 54: Khi chỉ số biến dị tăng cao
16/03/2025
Chương 55: Nửa đêm nửa hôm
05/04/2025
“Tấm nhựa thì nhẹ hơn, nhưng chỉ chắn gió chứ không chắn lạnh, vài ngày nữa trời mưa sẽ lạnh lắm đấy.”
Hoài Du ngoan ngoãn gật đầu, phát hiện rằng Đội trưởng Chu dù trông nghiêm nghị, làn da rám nắng, nhưng lại rất chu đáo.
Cô còn chưa nghĩ đến chuyện trời sẽ trở lạnh!
Cô lễ phép đưa chuỗi quả thông ra.
Nhìn qua, Đội trưởng Chu có vẻ không muốn nhận.
Nhưng sau một thoáng chần chừ, anh ta vẫn vươn tay cầm lấy, rồi lập tức bất ngờ trước sức nặng của nó—
“Cỡ 10 cân… Em cõng từng này từ xa tới đây sao?”
Hoài Du gật đầu.
Thực ra cô rất muốn có xe, nhưng không có, nên đành phải cõng thôi.
Nặng chết đi được!
Người đối diện lại bật cười: “Không tệ! Giờ đã có chút dáng vẻ tự lực cánh sinh rồi, cũng biết chịu khổ chịu khó…”
“Cống hiến bằng 0 chắc là do trước đây gia đình bảo vệ quá mức, nhưng thời đại này đã khác rồi, chính mình mới là chỗ dựa lớn nhất!”
Anh ta vẫy tay: “Bây giờ thực phẩm rất quý giá, số quả thông này có vẻ không bị biến dị nhiều, ước chừng có thể đổi được 10-15 điểm cống hiến, đủ để lấy tấm bạt rồi.”
“Làm tốt lắm!” Anh ta khích lệ: “Bạt chống nước này nặng khoảng 12 cân, chống nắng, bền lâu, đừng lãng phí đấy!”
Ngay sau đó, người phụ trách hậu cần chạy vội đến, đặt một xấp bạt dày cộp lên người Hoài Du— Lập tức đè cô khom cả lưng.
…
Nhìn theo bóng lưng Hoài Du chậm chạp kéo lê tấm bạt đi xa, nhân viên hậu cần cười nói khi quay về doanh trại: “Hiếm thấy một cô gái có ý chí tự lực cánh sinh như vậy, cũng biết dùng đồ để đổi tài nguyên. Đáng ra nên cho cô nhóc mượn một chiếc xe chở về mới phải.”
Một người khác cười hùa theo: “Đúng đó, nhìn mặt mũi thì lấm lem, quần áo rách rưới… Chậc, chắc còn chưa dám đi rửa mặt đâu.”
Bây giờ thành phố đã an toàn, nhưng một cô gái sống một mình, giữ bề ngoài bẩn một chút cũng là một cách tự bảo vệ.
Không biết cô gái là con nhà ai, sao trước đây loạn đến vậy mà vẫn được bảo vệ tốt thế?
Bây giờ mọi thứ đã dần vào nề nếp, ngược lại…
Thôi thôi, không nghĩ nữa.
Sáu năm kể từ khi thảm họa bùng phát, chuyện gì cũng có thể xảy ra, chẳng có gì lạ cả.
Ngược lại, Đội trưởng Chu bỗng trầm giọng nói: “Những thứ cô ấy thiếu còn nhiều lắm! Bàn chải, kem đánh răng có không? Khăn mặt có không? Nồi niêu chén bát có không?”
“Cô ấy đã cõng được 10 cân quả thông đến đây, thì cũng có thể cõng 12 cân bạt về.”
“Khó khăn lắm mới có ý chí tự lực cánh sinh, phá vỡ điểm cống hiến bằng 0. Đừng phá hỏng động lực của cô ấy.”
Nhưng mà…anh ta lại cảm thấy kỳ lạ.
“Tại sao chúng ta chưa từng nhặt được nhiều quả thông thế này? Có phải vì khu vực gần Hành Lang Tường Vi tiếp giáp với núi không?”
Nhân viên hậu cần bật cười: “Có thể là do cô nhóc gan lớn, chưa từng chứng kiến mùa hè và mùa thu mỗi năm Hành Lang Tường Vi mạnh mẽ thế nào, nên dám liều mạng bới lục đám bụi rậm quanh đó?”
“Vùng đó chúng ta không thể tiếp cận được, nên suốt sáu năm qua chẳng nhặt được gì cũng là điều bình thường.”
“Chứ không lẽ cô ấy đã xuyên qua Hành Lang Tường Vi để lên núi hái à?”
Đội trưởng Chu ném chuỗi quả thông ra phía trước: “Cầm lấy! Bao lâu rồi chưa nhâm nhi hạt dưa? Hôm nay tôi cho anh em cắn hạt thông.”
“Kiểm tra đi, xem biến dị có vượt giới hạn không, có ăn được không?”
Sau thảm họa, mọi loài thực vật đều biến dị ở mức độ khác nhau, chỉ khác biệt ở việc có vượt quá giới hạn an toàn hay không.
Nếu vượt giới hạn, thực vật sẽ phát điên, tăng trưởng với tốc độ đáng sợ, sau đó khát khao bất cứ nguồn dinh dưỡng nào.
Bao gồm con người, động vật, máu thịt…
Vì thế, suốt sáu năm chiến đấu, những cây điên cuồng đã bị giết sạch, những cây không thể tiêu diệt được thì bị xua đuổi ra Hoang Nguyên.
Còn các loài cây trong mức an toàn, thì đại đa số đều trở nên rất khó ăn.
Ví dụ như hạt thông, trước đây có thể béo bùi thơm ngọt, nhưng bây giờ có thể đắng ngắt, chát lưỡi.
Mức độ khó ăn, tùy thuộc vào chỉ số biến dị.
Nhưng—
“Á đù! Sao lại thế này? Chỉ số biến dị chỉ có 3?”
Chỉ số biến dị trong không khí ở đây cũng chỉ có 3 thôi đấy!
Mọi người lập tức xúm lại, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào con số màu xanh lá.
“Đo lại đi! Kiểm tra lại!”
Tít—
“Vẫn là 3!”
You cannot copy content of this page
Bình luận