Danh sách chương

May mắn thay, những dây leo này còn khá mềm dẻo, Hoài Du lén lút chui qua trước, rồi từng chút từng chút một lôi chúng qua, trông chẳng khác gì nhồi nhét xúc xích.

 

Sau đó, cô chỉ cần kéo chúng đi qua 29 khu nữa, với tổng khoảng cách hơn ba cây số, là có thể về đến khu đất mình đã chọn.

 

Cứu, cứu mạng! Xa quá đi mất!

 

Cô ngẩn người đứng tại chỗ, ánh nắng đầu xuân chiếu rọi lên đôi má, làm chúng đỏ bừng. 

 

Vài sợi tóc lòa xòa dính lên mặt khiến cô trông có chút nhếch nhác, nhưng trong đầu chỉ toàn hình ảnh về chiếc xe mà cô thấy đêm qua—

 

Cô cũng muốn có một cái! Thật sự rất muốn!

 

Nhưng bây giờ thì…

 

“Ốc sên mang trên lưng chiếc vỏ nặng nề, từng bước, từng bước bò…”

 

Cô vừa thở dốc, vừa lẩm nhẩm hát. 

 

Không biết đã bò lê bò lết bao lâu, cuối cùng cũng về đến khu nền móng.

 

Mọi thứ vẫn như cũ, đống gạch đá trong phế tích vẫn lộn xộn, những mầm cỏ non mọc lên từ giữa các kẽ hở xanh vàng xen lẫn.

 

Cô quỳ xuống đường hầm, bò vào bên trong, quả nhiên đến cuối đường lại nhìn thấy chiếc túi ngủ của mình.

 

Màu đỏ sậm, xung quanh còn lác đác những cánh hoa tường vi khô héo.

 

Cô im lặng đặt túi ngủ về lại chỗ cũ, sau đó lại chui ra, nhìn lại vùng đất rộng lớn này. 

 

Không biết vì sao trong lòng lại dâng lên một cảm giác giống như đang ở nhà.

 

Cô im lặng suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu chắc chắn—

 

Không sai, đất này là của mình, có 600 mẫu đất thì cũng là nhà của mình cả!

 

Cô yếu ớt như thế, chẳng có bao nhiêu năng lực, nhưng mỗi sáng thức dậy trên chiếc giường 200m², có 200 nam hầu hạ, cũng hoàn toàn hợp lý mà, đúng không?

 

Chỉ là… hiện tại chưa có nam hầu thôi…

 

Một cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo những cánh hoa tường vi bay lả tả rơi thẳng lên mặt.

 

Cô phồng má, bất mãn.

 

Được rồi, được rồi! Không khí ngày càng ẩm hơn, chẳng mấy ngày nữa trời sẽ đổ mưa, thật sự phải nhanh chóng dựng nhà rồi!

 

 

Dựng nhà thực ra khá đơn giản.

 

Chỉ là… dùng cành cây để đào hố thì hơi mệt.

 

Đặc biệt là cô rất yếu, thở phì phò, dùng nhánh cây đâm xuống nền đất cứng.

 

Vừa đâm, vừa xoay, vừa cào, mãi mà chỉ đào được một cái hố nông.

 

Cành cây cắm vào chỉ sâu được mười mấy centimet.

 

Với chiều cao này, làm sao có thể làm trụ được chứ?!

 

Hoài Du càng nghĩ càng bực.

 

Cô đã rất giỏi khi biết dựng nhà rồi, chẳng lẽ cả những việc này cũng phải tự làm hết sao?!

 

Thế là cô cắm một nhánh tử đằng xuống đất, giọng điệu bực bội: “Nhanh lên nhanh lên, tự mọc rễ đi! Cắm sâu một chút!”

 

Vừa nói, vừa dùng hai tay nắm chặt, mặt lại đỏ bừng: “Hự——”

 

Một luồng khí mát lành từ trong cơ thể trào ra, dồn hết vào nhánh tử đằng qua lòng bàn tay.

 

Nhưng sức lực ấy không duy trì được lâu, chẳng bao lâu sau, Hoài Du buông tay, thở hổn hển.

 

Cô đã buông tay rồi, thế nhưng cành cây kia vẫn không nghiêng ngả. 

 

Ngược lại, nó bắt đầu chậm rãi cắm sâu xuống đất, mắt thường cũng có thể thấy nó liên tục uốn mình, đào xuống sâu hơn nữa.

 

Cùng lúc đó, một nụ mầm nhỏ xíu trên cành cũng nhanh chóng nở bung, từng chiếc lá tách ra, trải rộng. 

 

Đồng thời cành cây không ngừng phát triển, càng lúc càng to lớn, cuối cùng trở thành một nhánh tử đằng rắn chắc với đường kính khoảng hai centimet!

 

Hoài Du lập tức nhảy dựng lên.

 

Cái hố nhỏ mà cô vất vả đào ra đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó, là một nhánh cây cắm chặt xuống đất, vững vàng như thể đã bám rễ sâu lắm rồi.

 

Cô nắm chặt cành cây, dùng hết sức kéo, nhưng lòng bàn tay đỏ ửng lên, còn nhánh cây thì không hề lay động—

 

Y như khi cô cố nhổ đám tử đằng trên núi vậy!

 

“Oa…” Cô vui sướng thốt lên.

 

Cứng cáp thế này, lát nữa dựng khung xong thì dù có gió to mưa lớn cũng không sập được!

 

Nhưng mà…

 

Nhìn xuống những vết vẽ nông cạn trên mặt đất, cô chợt nhận ra: Muốn xây một ngôi nhà hoàn chỉnh, tất cả 30 cành tử đằng mà mình mang về đều phải mọc lên theo cách này mới được.

 

 

“Hự——”

 

“Phù——”

 

“Ưm——”

 

Hoài Du ngồi xổm trên đất, mặt đỏ bừng, cố gắng hết sức.

 

Mồ hôi thấm ướt tóc mái, làm những sợi tóc con dính bết lên trán, trông càng thêm nhếch nhác.

 

Cả buổi chiều, cô chỉ làm một việc duy nhất — thúc đẩy những cành tử đằng mọc rễ.

 

Nhưng cơ thể cô quá yếu, mỗi lần dùng dị năng xong đều phải nghỉ rất lâu mới hồi phục được.

 

Đến khi mới làm được một nửa, cô đã đói đến hoa mắt chóng mặt, bụng réo ầm ĩ.

 

Hết Chương 10: Cả buổi chiều.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    kratos01

    Nàng yêu có số ID 5966 liên hệ với ad gấp để hỗ trợ nạp pha lê nghen, ID của nàng thiếu email nên chưa thể nạp pha lê, nàng liên lạc gấp nhaaaaaaa Nàng yêu Nguyen Doan Phuong Duyen liên lạc ad để bổ sung số ID chứ hiện ck không ghi số ID nên chưa nạp pha lê được nè. Các nàng yêu chuyển khoản ghi số ID vào giúp admin nhé, và đăng ký phải có email, nếu không thì ad không nạp được pha lê đâu ạ. Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ <3

Trả lời

You cannot copy content of this page