Sau một đêm vui vẻ với bạn trai cũ

Chương 1

Chương trước

Chương sau

1.

Chưa kịp hiểu rõ ngọn ngành, tôi đã bị Phương Triết kéo thẳng vào khoa sản.

 

Suốt dọc hành lang, ánh mắt mọi người dán vào tôi không chớp, như thể đang xem một bộ drama gay cấn giữa đời thực.

 

Ngay cả trưởng khoa cũng không nén nổi tò mò:

“Cô là… người yêu bác sĩ Phương à?”

 

“Tôi là em gái anh ấy.” – Tôi chặn ngay lập tức.

 

Gương mặt Phương Triết tối sầm lại.

 

Trưởng khoa gật gù ra chiều hiểu chuyện:

“Vậy thì tốt rồi. Tôi xem qua thấy không có gì nghiêm trọng cả. Ngày mai tôi nghỉ, khi có kết quả sẽ báo lại cho bác sĩ Phương nhé?”

 

Tôi choáng váng:

“Khoan đã… Không phải là tôi mang thai à?!”

 

Trưởng khoa giật mình nhìn tôi:

“Gì cơ? Mang thai gì? Cô chỉ khám phụ khoa bình thường thôi mà.”

 

Tảng đá trong lòng tôi rơi “bịch” một cái.

 

Nhưng ngay sau đó, tôi ngộ ra – mình lại bị tên Phương Triết c.h.ế.t tiệt này đùa giỡn!

 

Liếc qua, hắn đang mím môi nhịn cười, đến độ mặt đỏ bừng như sắp tắt thở.

 

Tôi nghiến răng ken két.

 

Ra khỏi phòng khám, hắn cũng thay đồ thường dân bước ra.

 

Công nhận, nhìn hắn đúng là quá đẹp trai. Bảo sao mấy cô y tá ban nãy nhìn tôi với ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa dè chừng. Chắc tưởng tôi là tình địch của họ.

 

Tôi lạnh lùng hỏi:

“Hết ca rồi hả?”

 

“Xin nghỉ để đưa em về.” – Hắn đáp tỉnh rụi.

 

Tôi?

 

Bạn trai cũ tốt thì cũng như… đã chết! Sao cứ lâu lâu lại “đội mồ sống dậy” trêu ngươi tôi vậy?

 

Tôi định từ chối thì bất ngờ có tiếng gọi vang lên từ xa:

“Mama!”

 

Một cục bông nhỏ xíu lao vào lòng tôi.

 

“Mama, bế bế~” – Cục bông líu lo.

 

Tôi bật cười, bế thằng bé lên, thơm lấy thơm để.

 

Phương Triết bên cạnh lập tức sa sầm mặt mày.

 

“Con em?” – Giọng hắn trầm xuống.

 

“Tất nhiên rồi. Ngoan nào, chào chú đi con.” – Tôi tươi rói, trong lòng hả hê: Tức đi cho biết mặt.

 

Hắn nhếch môi, cười đầy giễu cợt:

“Tư Diêu, mới ra trường hai năm mà con lớn vậy rồi? Hồi học đại học tôi đâu biết cô có gen tiến hóa vượt bậc thế?”

 

“Liên quan gì tới anh?!” – Tôi lườm, rồi quay sang hỏi nhóc:

“Bố con đâu rồi?”

 

“Bố đang đi mua hoa cho mẹ!”

 

Nghe vậy, mặt Phương Triết cứng đờ, cười đến nghẹn họng:

“Đã gặp rồi thì cũng nên ngồi nói chuyện đàng hoàng chứ nhỉ?”

 

Tôi giật mình, toan từ chối thì hắn đã nói tiếp:

“Cuối tuần họp lớp, nhớ dắt cả chồng cô theo. Tiện tôi trả luôn kết quả khám.”

 

Nói rồi hắn quay người bước đi, bỏ lại tôi đứng trơ như tượng – đầu óc thì quay cuồng muốn nổ tung…

“Mẹ đỡ đầu ơi, chú ấy là ai vậy?” – Tuấn Tử hỏi, ánh mắt tròn xoe tò mò.

 

“Chú Vương nhà bên cạnh thôi.” – Tôi cuống cuồng che miệng thằng bé lại rồi lôi nó đi xuống tầng hầm.

 

Tuấn Tử là con trai của người bạn thân nhất đời tôi – cũng là con đỡ đầu của tôi.

Bạn thân tôi là một “T bóng sắt” chính hiệu, năm xưa giấu gia đình, đi thụ tinh nhân tạo ở nước ngoài để sinh ra thằng bé, nghèo đến mức không có gì ăn.

 

Nửa năm trước, tôi tình cờ gặp lại họ rồi cưu mang cả hai mẹ con.

 

Xuống tới bãi đỗ xe, thấy vẻ mặt tôi u ám, cô ấy ngạc nhiên hỏi: “Gì đấy? Trông như gặp ma ấy.”

 

Còn hơn cả gặp ma nữa kia.

 

“Tôi hỏi cậu này, sao trên đời lại có chuyện trùng hợp đến mức đó chứ? Lần trước tôi say rượu, nhân viên gọi nhầm cho anh ta đã thấy đủ xui. Nay đi khám bệnh, tôi lại đụng trúng anh ta ở bệnh viện.” Tôi giận dữ kể.

 

“Hả? Là cái anh người yêu cũ từng say rượu rồi loạn tính với cậu á?” – Cô ấy hóng hớt.

 

“Loạn cái đầu cậu, chỉ hôn có một cái thôi.” Tôi chột dạ phản bác.

 

“Hèn gì! Cậu chỉ mới hôn có một cái, chứ đâu có cắn nát môi người ta đâu. Hèn cái gì mà hèn? Ai run trước là thua, nhớ chưa? Phải lý lẽ hùng hồn vào!”

 

“Nhưng vừa rồi tôi nói với anh ta là Tuan Tuan là con tôi sinh ra. Anh ta còn rủ tôi tuần sau đi họp lớp, bảo mang cả ba thằng bé theo. Giờ tôi biết lôi đâu ra một ông bố cho thằng nhỏ đây?” Tôi ôm đầu đau khổ.

 

“Nếu cậu còn thích anh ta thì cứ nói thẳng ra đi.” – Cô ấy nói tỉnh bơ.

Tôi nghiêm mặt: “Không đời nào. Gái tốt không quay đầu tìm chó cũ. Tôi đã buông lời như thế rồi, giờ mà quay lại giải thích thì nhục lắm. Huống hồ gì cậu biết mấy đứa bạn học của tôi rồi đấy, nhiệt tình như lửa. Hai năm nay giới thiệu không biết bao nhiêu đối tượng cho tôi. Này, cậu thấy tôi thuê bạn trai đi họp lớp được không?”

 

Cô ấy nhìn tôi đầy ẩn ý: “Thuê thì dễ thôi, nhưng nếu muốn cắt đứt hậu họa, chỉ có một cách.”

 

Rồi cô ấy ghé tai tôi, thì thầm một chiêu tuyệt đỉnh.

 

Nghe xong, tôi lập tức quỳ lạy trong lòng, cách này đúng là đỉnh của chóp!

Hết Chương 1.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page