Sau Khi Truyện Cứu Rỗi Kết Thúc

Chương 7:

Chương trước

Chương sau

 32

 

Tôi nghĩ cuộc sống của mình sẽ luôn bình yên như thế.

 

Cho đến một buổi sáng đẹp trời.

 

Tôi dậy hơi muộn, mắt còn mơ màng, vừa mở ra đã thấy có người ngồi ở đầu giường.

 

Trong tích tắc, tôi thét lên.

 

“Là anh đây.”

 

Giọng người đàn ông khàn khàn, thoang thoảng mùi thuốc lá.

 

Là Phó Lăng.

 

“Anh…”

 

“Anh hối hận rồi.”

 

Hắn ngắn gọn nói: “An An, những người kia chẳng có chút ý nghĩa gì cả, họ không phải em.”

 

“Anh thích em, anh vẫn yêu em, anh không thể rời xa em… anh hối hận rồi, anh là kẻ tồi tệ, anh thừa nhận.”

 

“Anh…”

 

“Là lỗi của anh, anh nghĩ rằng nếu ở bên họ đủ lâu thì anh sẽ quen, nhưng sự thật là anh không thể quên em, không thể chịu nổi cuộc sống khi không có em. Em không ở bên anh, anh như phát điên.”

 

Tôi nhìn hắn, ngớ người.

 

Sau một lúc, tôi mới hiểu Phó Lăng đang nói gì.

 

Thật là… đáng ngạc nhiên.

 

Tôi chống người ngồi dậy, ánh mắt phức tạp: “Đầu anh có vấn đề rồi hả?”

 

Hắn đỏ mắt trong khoảnh khắc.

 

“An An, anh sai rồi, anh thật sự biết mình sai rồi, anh không thể sống thiếu em, thật sự không thể…”

 

“Được rồi, im đi.”

 

Tôi không muốn nghe bài ca tự cảm động dài dòng của người này, đưa tay day trán vì nhức đầu.

 

“Anh ra phòng làm việc trước đi, để tôi chuẩn bị một chút, lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện rõ ràng.”

 

 33

 

Mới sáng sớm mà đã như gặp phải ma.

 

Tôi rửa mặt, nhìn chằm chằm vào gương trong phòng tắm một lúc lâu mới dần nhận ra ý của Phó Lăng vừa rồi.

 

Hắn hối hận, muốn quay lại với tôi?

 

Bị thần kinh à?

 

Trong phòng làm việc, người đàn ông ngồi đàng hoàng trên sofa, mắt nhìn chằm chằm lên đỉnh giá sách.

 

Đó là bức ảnh gia đình bốn người của chúng tôi, chụp vào năm ngoái.

 

Hắn bế con gái, tôi ôm con trai, tất cả đều cười rất rạng rỡ.

 

Phó Lăng cứ nhìn chăm chú vào đó, mắt đỏ hoe, nước mắt lấp lánh.

 

Tôi bước tới.

 

“Cần tôi gửi tấm ảnh cho anh để về nhà mà xem không?”

 

Hắn ngẩn người, giọng khàn khàn: “An An, anh…”

 

Nói nhanh như sợ mất cơ hội.

 

“Anh hối hận rồi, anh không nên nghĩ như thế… Anh yêu em, anh cần em, không có em, anh không biết phải sống sao.”

 

“Anh vẫn sống tốt lắm mà.”

 

Tôi cau mày nhìn hắn: “Tin tức tình ái mỗi ngày đều có anh đứng đầu bảng, nhiều mỹ nhân vây quanh như thế, làm sao mà không ổn được?”

 

“Những điều đó chỉ là… chỉ là để xem thử liệu anh có thể quên em không thôi.”

 

Gương mặt Phó Lăng hiện lên vẻ đau khổ.

 

“Nhưng anh phát hiện ra mình không thể, chỉ cần nhìn thấy họ, anh đã thấy lo em sẽ giận, anh không dám chạm vào họ chút nào. Chỉ cần động đến, trong đầu lại có giọng nói rằng em thật sự sẽ không cần anh nữa.”

 

“Anh sai rồi, An An, anh thực sự sai rồi, sự chán nản trước kia là do anh ích kỷ, là do anh không biết quý trọng.”

 

“Vì có em bên cạnh, anh đã quá thoả mãn, quá vui vẻ nên mới nảy sinh những suy nghĩ không đáng có. Anh thật sự biết mình sai rồi.”

 

Tôi lặng lẽ nhìn hắn, nhắc nhở: “Một năm trước, khi anh nói anh chán tôi, chẳng có chút do dự nào cả.”

 

Khi lao vào cuộc sống mới, hắn tràn đầy phấn khích và khao khát.

 

Cả đời này tôi cũng không quên được, khoảnh khắc tôi nói ly hôn, ánh mắt hắn như trút bỏ được gánh nặng.

 

Cái cảnh tượng khiến tôi trông như một trò cười… thật sự khó mà quên được.

 

Lại thêm lời sám hối của hắn lúc này, chỉ càng làm nó trở nên buồn cười hơn.

 

 34

 

Tôi hỏi Phó Lăng.

 

“Trước khi ly hôn, anh đã từng nói chúng ta ở bên nhau quá lâu rồi, anh đã chán tôi, chỉ vì món nợ ân tình mà anh đối xử tốt với tôi.”

 

“Giờ đây, anh lại nói anh yêu tôi? Anh không thấy mâu thuẫn hả?”

 

Hắn cúi đầu, ngón tay lo lắng đặt trên đầu gối, lông mi khẽ chớp, nói một cách yếu ớt: “Xin lỗi.”

 

“Khoảng thời gian đó, có lẽ anh đã bị rối loạn, nghĩ sai… anh xin lỗi.”

 

Tôi gật đầu: “Suy nghĩ của con người có thể thay đổi, tôi hiểu.”

 

“Nhưng Phó Lăng, sao anh dám chắc rằng chỉ vài tháng… không, chỉ vài ngày nữa, suy nghĩ của anh vẫn sẽ giống như bây giờ?”

 

“Biết đâu ngay khi bước ra khỏi cửa này, anh sẽ thấy tôi già nua, xấu xí, chẳng bằng những cô gái trẻ trung tươi mới, rồi lại hối hận vì đã đến đây.”

 

Phó Lăng không thể nói gì, cũng không thể phản bác.

 

Một năm trước, khi muốn ly hôn, có lẽ hắn sẽ không bao giờ ngờ rằng, giờ đây, hắn lại phải cầu xin sự tha thứ của tôi.

 

Cũng không thể dự đoán được sự thay đổi trong thái độ của bản thân mình đối với tôi, và đó mới là điều đau khổ nhất.

 

Chỉ biết chăm chú nhìn tôi, ánh mắt đầy khao khát.

 

Tôi thở dài: “Tôi nghĩ, ngay cả bản thân anh cũng chưa hiểu rõ suy nghĩ và cảm xúc của mình.”

 

“Về đi, Phó Lăng. Khi nào anh thật sự suy nghĩ thấu đáo, hiểu được vấn đề giữa chúng ta, hãy quay lại và nói chuyện với tôi.”

 

Giọng tôi nghiêm lại: “Còn nữa, tôi sẽ hủy xác nhận vân tay của anh ở cổng. Sau này, nếu không có sự cho phép của tôi, xin đừng vào đây thêm lần nào.”

 

“Giờ thì mời anh ra về.”

 

Sau khi Phó Lăng rời đi, tôi kéo rèm cửa ra, dựa vào cửa sổ, nhìn bầu trời bên ngoài.

 

Trời xanh trong veo, không một gợn mây.

 

Vừa nhìn, tôi vừa nghĩ về chuyện của Phó Lăng.

 

Có lẽ hắn đã hối hận rồi.

 

Khi nhìn lại quá khứ, con người thường hối hận về những điều đã qua.

 

Đó là chuyện bình thường.

 

Chỉ là tôi không ngờ hắn lại bộc phát như thế, giống như một thanh niên non nớt, lao vào xin lỗi đầy điên cuồng và tuyệt vọng.

 

Từ khi sự nghiệp phất lên, hắn luôn xuất hiện với vẻ trầm ổn và quyền quý, ngay cả khi chúng tôi còn yêu nhau, hắn cũng hiếm khi lộ ra dáng vẻ cuồng nhiệt như vậy.

 

Cuồng nhiệt đến mất lý trí.

 

Có lẽ vì quá hiểu tôi.

 

Hắn biết rõ.

 

Một khi tôi đã quyết định, tôi sẽ không quay đầu lại.

 

 35

 

Giờ làm việc, Phó Lăng đến tìm tôi.

 

Câu đầu tiên là: “Anh đã suy nghĩ kỹ rồi.”

 

Hắn còn mang theo một bản thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần.

 

“Anh có thể chuyển nhượng tất cả cổ phần, tài sản, mọi thứ thuộc về anh cho em.”

 

“Lời hứa của anh có thể vô nghĩa, nhưng tài sản này thì không. Nếu anh phản bội lần nữa, em có thể khiến anh ra đi với hai bàn tay trắng, không còn gì cả.”

 

Đồ điên.

 

Tôi nhìn Phó Lăng, trong đầu đột nhiên bật ra từ ấy.

 

Tôi đẩy tách trà về phía người đàn ông: “Uống chút gì đó đi.”

 

Hắn không động đậy, cố chấp nhìn tôi, không rời mắt, ánh mắt như keo.

 

Cầu xin, khẽ gọi: “An An.”

 

Tôi cúi đầu: “Tại sao anh lại khăng khăng cho rằng anh không thể sống thiếu tôi?”

 

Phó Lăng mím môi.

 

“Thời gian qua, mỗi khi về nhà, nhìn ngôi nhà trống trải và lạnh lẽo, anh không thể ngăn mình nhớ đến em, và nhớ đến các con của chúng ta.”

 

“Trước kia, cho dù anh về khuya đến đâu, em luôn thắp một ngọn đèn đợi anh, rồi cho anh uống canh giải rượu.”

 

“Mỗi khi anh đau đầu, em sẽ xoa nhẹ cho anh, bảo anh đừng làm việc quá sức, rằng sức khỏe quan trọng hơn tiền bạc.”

 

“Hai đứa con thường náo nhiệt, chơi đùa trong phòng, bám lấy anh đòi kể chuyện, rồi cười toe toét đọc sách tiếng Anh.”

 

 

Khi nói, đôi mắt của hắn ánh lên sự hoài niệm quen thuộc.

 

“Khi anh có những điều đó, anh cứ nghĩ rằng chúng là bình thường, thậm chí có lúc còn thấy phiền. Mãi đến khi mất đi, anh mới giật mình nhận ra những điều ấy quan trọng với mình đến nhường nào.”

 

“Cảm giác kích thích mà anh từng nghĩ mình cần, hóa ra chỉ là chút tô điểm thêm vào cuộc sống vốn đã viên mãn. Đó là những ảo tưởng phát sinh vì cuộc sống quá suôn sẻ.”

 

Hết Chương 7:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page