Sau Khi Truyện Cứu Rỗi Kết Thúc

Chương 6:

Chương trước

Chương sau

Phó Lăng rất thương tôi.

 

Hắn đưa tôi đến công viên, chỉ có hai chúng tôi.

 

Dưới vòng đu quay, hắn ôm lấy tôi và nói: “An An, đừng lo những chuyện đó, phía sau em luôn có anh, anh là bến đỗ vững chắc nhất của em.”

 

“Anh sẽ mãi yêu em, bảo bối à.”

 

 

“Tôi đoán là cậu có biết về chồng cũ của tôi nhỉ.”

 

Tôi dựa vào lan can ngoài khu ngựa gỗ xoay, uống một ngụm nước khoáng.

 

“Chính là vị Phó tổng mà lần trước ở buổi đấu giá ấy, người mà ai ai cũng vây quanh, cũng là người đã tặng cậu hai món đấu giá đó.”

 

Chàng trai gật đầu, đầy suy tư: “Vậy là vì anh ta có lỗi với chị nên hai người mới ly hôn sao?”

 

“Không hẳn là thế…”

 

Tôi ngước lên nhìn cậu ta, khẽ cười.

 

“Chỉ là anh ấy thích những người trẻ tuổi như cậu hơn, ai cũng thích cái mới mẻ, đó là lẽ thường tình.”

 

“Kể cả chị cũng vậy sao?”

 

Cậu thiếu niên nhìn tôi, thận trọng hỏi, trong mắt lấp ló chút mong đợi thầm kín.

 

 29

 

Tôi mỉm cười: “Tôi không biết.”

 

“Ban đầu tìm đến cậu, chỉ là để xem liệu mình có bị cuốn hút bởi cảm giác mà các cậu mang đến không.”

 

“Giờ xem ra, có lẽ là không rồi.”

 

Nhiều lần ở bên cậu thiếu niên, tôi đều cảm thấy, thà về nhà cùng đọc sách với các con, hoặc đến công ty xử lý công việc còn hơn.

 

Những thứ mới mẻ mang lại cho tôi kích thích, nhưng không bằng sự ấm áp của những điều quen thuộc và vững vàng.

 

“Trước đây tôi nghĩ, là chồng cũ của tôi sai, là anh ấy phản bội tôi, thay lòng đổi dạ, chúng tôi mới phải chia tay.”

 

“Những ngày gần đây tôi mới dần hiểu ra, thực ra tính cách tôi và anh ấy vốn không hợp nhau, ngày xưa vì hoàn cảnh mà gắn bó với nhau, giờ chẳng qua chỉ là quay lại đúng đường.”

 

Phó Lăng thích sự kích thích, thích cảm giác mới lạ, đam mê là điều không thể thiếu với hắn.

 

Còn tôi thì không, thậm chí còn thấy có phần phiền phức.

 

Chúng tôi vốn không hợp nhau.

 

 

Bên cạnh, cậu thiếu niên cúi đầu, lặng lẽ lắng nghe.

 

Tôi nhìn cậu ta, nhẹ nhàng nói: “Thật ra hôm nay tôi đến, cũng là muốn nói với cậu một điều.”

 

“Chúng ta kết thúc ở đây thôi.”

 

“Phim điện ảnh, phim truyền hình, hợp đồng quảng cáo… tôi sẽ cho cậu hết những tài nguyên này, nhưng đoạn đường còn lại phải do cậu tự mình bước tiếp.”

 

Chàng trai không quá ngạc nhiên, chỉ là đôi mắt hơi đỏ lên.

 

“Thật ra em đã cảm nhận được từ lâu, chị đối với em không có cảm giác nào khó chịu hay khinh thường, giống như một người chị gái luôn bảo vệ em.”

 

Cậu ta ngẩng đầu, đôi mắt ướt đẫm: “Em có thể ôm chị một cái được không?”

 

“Sau hôm nay, có lẽ em sẽ không gặp lại chị nữa.”

 

Tôi rộng rãi gật đầu, đưa tay ôm lấy vai cậu ta.

 

Cơ thể cậu thiếu niên có chút cứng ngắc, rất ấm áp, tiếng thở khe khẽ bên tai tôi.

 

Khẽ nói: “Cảm ơn chị.”

 

Cậu thiếu niên rời đi một mình.

 

Tôi chống tay lên lan can, chăm chú nhìn vào những sắc màu sặc sỡ trước mắt, trong lòng bình yên.

 

Ban đầu tìm đến cậu diễn viên trẻ là vì không cam lòng, là vì băn khoăn.

 

Muốn biết điều mà Phó Lăng theo đuổi.

 

Cái cảm giác kích thích ấy, rốt cuộc có gì hơn tôi.

 

Giờ để cậu ta rời đi, là vì tôi không còn quan tâm nữa.

 

Tôi đã dần buông bỏ Phó Lăng, buông bỏ sự chấp nhất.

 

Dần dần, tôi thoát khỏi mối tình ấy.

 

 30

 

Tan làm về nhà, con gái khoe tôi bức tranh chì mới vẽ, ưỡn ngực mong được khen ngợi.

 

Tôi không nhịn được bật cười, xoa đầu con: “Bé cưng thật tuyệt!”

 

Con trai lớn hơn một chút, không vô tư như em gái.

 

Trong bữa ăn, con trai nhíu mày nhìn tôi, ra vẻ người lớn, hỏi: “Mẹ ơi, mẹ và cha chia tay rồi phải không?”

 

“Ai nói với con thế?”

 

Đứa bé lắc đầu: “Con đoán thôi, lâu rồi cha không ở chung với mẹ. Trong sách nói đó là ly hôn.”

 

“Con yêu à…”

 

Tôi suy nghĩ rồi tìm lời giải thích với con: “Cha và mẹ đã chia tay, nhưng cả hai vẫn yêu con và em gái.”

 

“Chỉ là cha mẹ không sống cùng nhau nữa thôi. Nếu con muốn gặp cha, có thể gọi cha qua bất cứ lúc nào, được không?”

 

Con trai gật đầu, vẫn còn chút buồn bã.

 

Tôi xoa đầu thằng bé.

 

【Đúng là chuyện không thể tránh khỏi.】Tôi nghĩ.

 

【Các con rồi sẽ phải quen dần thôi.】

 

Tối đó, tôi suy nghĩ một lát rồi gọi cho Phó Lăng.

 

“Anh có thời gian thì đến thăm con nhiều hơn đi.”

 

Hắn cười, giọng đầy mỉa mai: “Sao? Bận rộn với người tình của cô rồi, đến mức không còn thời gian chăm sóc con à?”

 

“Anh đang nói cái gì thế?”

 

Tôi cảm thấy không biết phải nói gì: “Cần gì phải gay gắt vậy? Chúng ta vừa mới ly hôn, tôi chỉ lo con suy nghĩ nhiều thôi.”

 

“Với lại, tôi có người tình thì liên quan gì đến anh, anh lấy tư cách gì mà quản tôi hả, chồng cũ?”

 

Hai từ cuối tôi nhấn mạnh, kéo dài, từng chữ bật ra như thể nghiền nát trong kẽ răng rồi mới thốt ra.

 

Phó Lăng rõ ràng bị tôi chặn họng.

 

Hắn nói nhỏ: “Được, anh sẽ…”

 

Nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được.

 

“Nhưng em vẫn nên chú ý đến ảnh hưởng, chúng ta vừa mới ly hôn, em đã định tìm một người cha mới cho các con sao?”

 

“Chuyện này liên quan gì đến anh?” Tôi mất kiên nhẫn: “Tôi ghét nhất là bị người khác chỉ trỏ chuyện của mình.”

 

“Với lại, anh như thế này dễ khiến người ta hiểu lầm là vẫn còn tình cảm với tôi đấy.”

 

Nói xong, tôi không nhịn được bật cười: “Không phải chứ, Phó tổng, không lẽ anh lại mất giá đến thế?”

 

“Ly hôn rồi mà lại hối hận?”

 

Đầu dây bên kia im lặng rất lâu.

 

Như thể hắn đã đưa ra quyết định, hoặc chợt nhận ra điều gì, giọng khàn đặc, vội vàng nói: “Được… xin lỗi.”

 

“Từ nay anh sẽ không như vậy nữa.”

 

 31

 

Những ngày sau trôi qua rất bình yên.

 

Có tiền, có con, có sự nghiệp, cuộc sống không có chồng thật sự rất tự do.

 

Tôi không cần phải cố gắng duy trì dáng vóc, không cần để ý đến suy nghĩ của đối phương, không phải đoán xem mình đã nói gì sai.

 

Dù không phải là người thích buông thả, tôi cũng thấy cuộc sống tự do hơn nhiều.

 

Sau một thời gian yên lặng, Phó Lăng lại xuất hiện dày đặc trên các tin đồn tình ái.

 

Từ tiểu thư nhà giàu, ngôi sao trong giới giải trí, thậm chí cả người mẫu…

 

Mọi người trong giới đều đồn rằng dường như hắn đã bị kìm nén quá lâu nên giờ mới buông thả đến mức này.

 

Kèm theo đó, họ còn nói tôi là một người phụ nữ ghen tuông.

 

Tôi coi như không nghe thấy gì.

 

Tại một buổi tiệc, tôi đi với trợ lý.

 

Rất nhiều người cố tình sắp xếp để tôi và Phó Lăng ở gần nhau với ý đồ không tốt, chờ xem kịch.

 

Tôi thì không cảm thấy gì cả… chỉ là nhận ra bạn gái đi bên cạnh Phó Lăng lần này lại không giống với cô trong các tin tức trước đó.

 

Tôi chân thành nhắc nhở hắn: “Nhớ giữ sức khỏe.”

 

Sắc mặt Phó Lăng lập tức tối sầm lại.

 

Trên đường về nhà, trợ lý cảm thán với tôi:

 

“Chị An An, có vẻ chị thật sự không còn quan tâm đến Phó tổng nữa, mới có thể nói ra những lời như vậy. Cảm giác chị bây giờ chẳng khác gì những người đến xem kịch trong buổi tiệc.”

 

“Vậy sao?”

 

Tôi bật cười: “Có lẽ vậy, chuyện đã qua lâu rồi, tôi phải bước ra khỏi chuyện này.”

 

Tôi không thích sự thay đổi trong cuộc sống.

 

Nhưng một khi đã thay đổi, tôi cũng có đủ khả năng để thích nghi tốt.

 

Hết Chương 6:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page