“Ngày đó ở trung học, em và anh cùng làm thủ công, anh xếp cho em một ngàn con hạc giấy, nói rằng mong muốn cả đời này sẽ mãi bên em, không bao giờ chia lìa…”
“Được.”
Hắn đáp: “Anh sẽ đi làm phẫu thuật.”
17
Tôi nhìn người đối diện, người đã từng chung chăn gối bao nhiêu năm, đột nhiên cảm thấy khổ sở.
Trong công việc, tôi từng tính toán rất nhiều người.
Giờ đây, ngay cả chồng của mình, tôi cũng phải tính toán đến.
Tám năm hôn nhân, mười mấy năm tình cảm, rốt cuộc lại lụi tàn đến mức này.
18
Phó Lăng hỏi tôi: “Vậy là em đã quyết định muốn ly hôn rồi sao?”
Tôi im lặng một lúc, hỏi hắn một câu đã khiến mình băn khoăn rất lâu: “Anh nói anh không còn yêu em nữa, nhưng những người phụ nữ bên cạnh anh đều mang bóng dáng của em.”
“Tại sao vậy?”
Hắn khựng lại.
“Anh không phải là không yêu em, An An.”
“Anh chỉ là… chỉ là có chút mệt mỏi.”
“Ngày qua ngày trôi qua quá yên bình, không có chút sóng gió nào, thật sự rất nhàm chán. Anh muốn tìm chút gì đó mới mẻ để làm cho cuộc sống thêm phong phú.”
“Ví dụ như Hứa Na?” Tôi hỏi.
Hắn cười nhạt, vẻ mặt có chút tái nhợt.
“Là anh có lỗi với em.”
“Anh và cô ấy không có gì xảy ra cả, chỉ là thấy cô ấy giống em của những năm tháng trẻ trung, không quá trưởng thành, rất trong sáng, rất đáng yêu.”
“Đôi khi, nhìn thấy sự giống nhau ấy, anh lại không kiềm lòng mà đối xử tốt với cô ấy.”
Lại một lần nữa, hắn nhắc đến sự đáng yêu của cô thư ký.
Đây là lần thứ ba.
Sự đáng yêu của cô ta là vì giống tôi… đến mức tôi thậm chí không phân biệt nổi từ “đáng yêu” đó là để chỉ ai.
…Thôi bỏ đi.
Tôi tự nhủ trong lòng.
Không cần phải dây dưa thêm nữa.
Tinh thần có chút mơ hồ, tôi nhìn người đàn ông quen thuộc trước mắt, khẽ nói với anh: “Em quyết định rồi.”
“Chúng ta ly hôn thôi.”
Phó Lăng ngừng lại một lát, không phản đối.
Bờ vai chùng xuống, như thể vừa thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như trút được gánh nặng, khí thế cũng vì thế mà dịu đi.
Khoảnh khắc ấy, tôi mới biết, hóa ra hắn đã mong mỏi muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân này đến vậy.
Sự cứu rỗi của tuổi trẻ, cuối cùng lại trở thành gông cùm trói buộc cả hắn và tôi.
19
Ngày đến cục dân chính, trời rất lạnh, lạnh đến mức dù đã quấn khăn quàng cổ mà vẫn cảm thấy gió rét luồn vào cổ.
Tôi co rụt cổ lại.
Phó Lăng thấy vậy, bàn tay theo bản năng đưa qua, định giúp tôi quấn chặt khăn thêm một chút.
Tôi tránh đi, cánh tay người đàn ông lơ lửng giữa không trung một cách ngượng ngùng.
Hồi lâu, hắn khẽ nói: “Xin lỗi, anh quen rồi.”
“Không sao.”
Tôi lắc đầu, chỉ vào cổng của cục dân chính: “Đã mang đầy đủ giấy tờ chưa? Chúng ta vào thôi.”
Sau khi nộp đơn, có thời gian cân nhắc ba mươi ngày.
Khi bước ra khỏi cục dân chính, Phó Lăng ngơ ngác nhìn xấp giấy trong tay, hồi lâu mới nhớ nói với tôi.
“Biệt thự sẽ để lại cho em, con vẫn sẽ sống ở đó, anh sẽ dọn đi.”
“Anh sẽ lo chi phí cho người giúp việc và con, bảo vệ cũng đã được sắp xếp, anh sẽ cho người thu dọn đồ đạc của mình, em cứ yên tâm ở lại là được.”
Cuối cùng, hắn có chút dè dặt hỏi tôi: “An An, sau này chúng ta vẫn là bạn, đúng không?”
“Không còn nữa.”
Tôi thẳng thắn nói với hắn: “Nếu có thể, nửa đời về sau, tôi không muốn gặp lại anh.”
Sắc mặt Phó Lăng ngay lập tức trở nên trắng bệch.
20
Tin tức tôi và Phó Lăng ly hôn lan ra ngoài, trong giới gây ra một cơn chấn động lớn.
Điện thoại của tôi reo liên tục, bất kỳ ai có chút quen biết đều vội vàng tìm cách đến xem chuyện của tôi.
Tôi gần như có thể tưởng tượng ra những lời họ tự mãn nói ra:
“Tôi biết mà, trước đây chiều chuộng chỉ là giả vờ thôi.”
“Đã nói rồi, không để đàn ông ra ngoài chơi, sớm muộn gì cũng bị bỏ rơi!”
“Người phụ nữ này thật thảm, ba mươi tuổi còn bị Phó tổng bỏ, sau này ai còn muốn cô ta nữa?”
…
Khi nghe trợ lý thuật lại những lời này, tôi đang nằm thư giãn trên chiếc ghế ngoài vườn trong biệt thự, lơ mơ ngủ dưới ánh nắng mặt trời.
Trợ lý lo lắng hỏi tôi: “Phu nhân, nên xử lý thế nào đây ạ?”
“Không cần quan tâm.”
Tôi hờ hững nhìn hồ bơi lấp lánh ánh nước không xa.
“Tôi nhớ dạo trước có một nam diễn viên đứng chặn tôi trước cổng công ty, xin tôi cho một cơ hội.”
“Đi tra xem người đó là ai, dẫn tới đây, tôi muốn thấy cậu ta.”
Thư ký ngỡ ngàng trong một giây mới kịp phản ứng lại, vội vàng gật đầu đáp ứng: “Tôi sẽ đi ngay ạ.”
21
Buổi chiều muộn, tôi khoác áo choàng bước vào phòng khách sạn, nhìn thấy cậu thiếu niên mười tám tuổi đang ngồi thẫn thờ trên ghế sofa.
Tôi đầy hứng thú ngồi xuống đối diện: “Mới nhỏ thế mà đã vào giới giải trí rồi sao?”
Chàng trai mím môi: “Tôi được phát hiện bởi một người săn tài năng lúc mười sáu tuổi, vào giới hai năm mà vẫn không có tài nguyên nào, phu nhân, tôi…”
Sau đó cậu ta nói gì đấy, tôi không nghe rõ lắm.
Chỉ chăm chú nhìn gương mặt của đối phương.
Thật là tươi trẻ…
Thiếu niên mười tám tuổi, gương mặt không có một nếp nhăn, làn da mịn màng như thạch sữa, là nét trẻ trung mà bao lần đến spa cũng không thể đổi được.
“Những gì cậu muốn, tôi có thể cho cậu.”
Tôi ngắt lời.
Trong ánh mắt cậu ta lóe lên một tia vui sướng: “Cảm ơn phu nhân.”
Sau đó lại ngập ngừng: “Vậy, phu nhân muốn tôi làm gì?”
“Cậu nghĩ sao?”
Tôi khẽ bật cười: “Lúc nhét danh thiếp cho tôi, chắc cậu không chỉ muốn ngồi đây nói chuyện thôi nhỉ?”
Cậu thiếu niên khựng lại, dần dần hiểu ra, hai má từ từ đỏ ửng.
Cậu ta quỳ một gối xuống, đôi mắt đẹp không rời khỏi tôi, nắm lấy tay tôi, cúi người nhẹ nhàng hôn lên đó.
“Tôi sẽ cố hết sức mình, cố gắng làm phu nhân vui lòng.”
Tôi mỉm cười, chống tay nhìn vào ánh mắt cậu thiếu niên, trong đó lấp lánh niềm vui và sự phấn khích.
Trong lòng, tôi tự hỏi Phó Lăng: Đây có phải là loại kích thích mà hắn muốn không?
22
Việc gặp gỡ với cậu thiếu niên rất yên bình.
Tôi gặp cậu ta hai lần mỗi tuần, lần nào cậu ta cũng đều mang theo một bó hoa hồng rực rỡ.
“Tặng cho chị.”
Chàng trai cười rạng rỡ: “Hy vọng chị có thể vui vẻ hơn.”
Thỉnh thoảng, cậu thiếu niên có chút năng động, kể cho tôi nghe những chuyện xảy ra ở trường quay, nhẹ nhàng chạm vào cánh tay tôi, ngượng ngùng nói rằng mình mới học được cách mát-xa.
“Đây là cách cậu chăm sóc những người bao nuôi sao?”
“Không phải đâu.” Cậu ta nói nhỏ: “Chỉ dành riêng cho chị thôi.”
Ở nhà, đôi lúc tôi tình cờ gặp Phó Lăng về lấy đồ.
Tôi luôn giả vờ như không thấy, nét mặt vẫn thản nhiên.
Ngược lại, Phó Lăng lên tiếng gọi tôi, nhẹ nhàng nhắc nhở tôi đừng quá phô trương, chú ý đến tác động đối với con cái.
Tôi hỏi: “Tôi có phô trương lắm sao?”
“Có liên quan đến giới giải trí, luôn có chút phiền phức.”
Hắn khuyên tôi: “Giới này phức tạp lắm, em nên cẩn thận một chút.”
“Tôi không cần anh dạy dỗ.”
Tôi ngẩng lên nhìn người đàn ông: “Anh lấy tư cách gì mà dạy tôi?”
Môi Phó Lăng khẽ động, nhưng không thể nói được lời nào khi bị tôi chặn lại.
23
Lại một buổi chiều lạnh giá khác.
Không có việc gì làm, tôi đến phim trường nơi cậu diễn viên trẻ đang quay để tìm cậu.
Trợ lý chu đáo mua trà sữa cho tất cả nhân viên trong đoàn làm phim.
Cậu thiếu niên mặc trang phục phim chạy ra, khi thấy tôi, ánh mắt lập tức sáng bừng: “Chị An An!”
Cậu ta vui vẻ mỉm cười: “Để em nói với đạo diễn một tiếng rồi xin về sớm một chút, chị đợi em nhé.”
Nhanh chóng quay người vào trong, rồi lại bước ra trong bộ đồ thường phục, trên tay ôm một bó hoa hồng lớn.
You cannot copy content of this page
Bình luận