11
Bên bờ sông.
Nhìn dòng nước cuộn trào bên dưới, tôi lờ mờ nhớ lại những kỷ niệm giữa tôi và Phó Lăng.
Người cha uống rượu, như một kẻ điên, vung roi đánh con trai.
Sau khi báo cảnh sát, kêu cứu nhiều lần vẫn chẳng ai đến…
Tôi nhìn chàng trai với đầy những vết thương trên người nằm trên mặt đất.
Hai tay nắm chặt thành nắm đấm, sắp sửa cầm dao trái cây để phản kháng, quyết tâm giết chết cha mình—
Tôi lập tức lao tới, ôm chặt lấy chàng trai, đỡ những cú roi tẩm rượu.
Ngón tay buông lỏng, chuôi dao trượt đi xa ba mét.
Chàng trai run rẩy ôm lấy tôi, đôi tay đầy vết thương rỉ máu do những cú đánh của roi…
Chúng tôi ôm chặt lấy nhau, trong cơn chóng mặt, nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát vang lên.
Tôi đã thay đổi số phận của Phó Lăng.
Không giết cha mình, và vì vậy cũng không bị kết án ba năm tù.
Trong bệnh viện, Phó Lăng nhìn vết thương của tôi, mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói: “Mạng của anh là do em cứu… An An, nếu sau này anh có lỗi với em, thì hãy để anh bị xe tông chết ngay khi ra đường.”
Phó Lăng luôn thực hiện lời hứa của mình.
Từ khi kết hôn cho đến nay.
Bảo vệ tôi, tôn trọng tôi, mang lại cho tôi điều kiện và môi trường tốt nhất.
Tôi luôn là phu nhân Phó trong mắt mọi người, rạng rỡ và hào nhoáng.
Có tiền, có địa vị, có công việc, có con cái… chỉ là không có tình yêu.
Tôi không đáng thương.
Chỉ là rất buồn mà thôi.
—
12
Khi Phó Lăng đến, tôi đang ngồi bên bờ sông đón gió.
Đôi giày cao gót bị vứt bừa bãi trên bờ, nằm lăn lóc.
Hắn bước đến, dựng lại đôi giày ngay ngắn, rồi ngồi xuống bên cạnh tôi, chống tay để ngồi vững.
Hắn im lặng, tôi cũng vậy.
Từ khi mười sáu tuổi đến ba mươi tuổi, chúng tôi đã dành một nửa cuộc đời quấn lấy nhau.
Chúng tôi hiểu nhau quá rõ, đến mức không cần nói gì, Phó Lăng cũng biết rằng tôi đã tin lời Hứa Na.
“Tại sao không giải thích?”
“Không muốn lừa em.” Hắn khẽ nói: “Xin lỗi.”
Ba từ đơn giản ấy lại như nhấn chìm trái tim tôi vào dòng sông lạnh lẽo, băng giá xuyên thấu.
Tôi nghe mình hỏi một cách máy móc: “Vậy anh định làm gì?”
“Tùy em.”
Người đàn ông nói: “Em muốn thế nào, anh đều đồng ý.”
Phó Lăng trao quyền quyết định cho tôi.
Để tôi tự chọn, liệu có nên tiếp tục ở bên cạnh hắn, sống trong một cuộc hôn nhân không có tình yêu.
“Anh còn muốn sống cùng với em không?”
Người đàn ông im lặng.
Đó thực sự là câu trả lời.
Hắn có chút không muốn nữa.
Giờ đây, khi đứng ở đỉnh cao, có tiền tài, quyền lực, và cả những người phụ nữ xung quanh.
Chỉ cần thoát khỏi tôi — không, là thoát khỏi cuộc hôn nhân và những ràng buộc đạo đức từ ân tình, hắn sẽ được tự do, sẽ rất vui vẻ, tận hưởng cuộc sống của mình.
Thay vì mắc kẹt trong vũng nước tù đọng này, giả vờ chiều chuộng một người phụ nữ đã cũ như tôi.
Tôi khẽ cười, vài giọt nước mắt chảy ra nơi khóe mắt.
“Hãy để luật sư của anh soạn thảo thỏa thuận ly hôn đi, em cần xem qua các điều khoản rồi mới quyết định.”
13
Gạt bỏ cảm xúc qua một bên, đương nhiên tôi phải đạt được lợi ích tối đa trong hôn nhân.
Không phải tôi chưa từng nghĩ đến việc cứ tiếp tục như thế này.
Giả vờ như không biết gì, tiếp tục chấp nhận sự chu cấp của Phó Lăng, làm một bà vợ giàu sang vô lo vô nghĩ.
Cho đến buổi tiệc ngày hôm sau, tôi nhìn thấy một cô gái trẻ trung xinh đẹp với làn da mịn màng, trông giống tôi đến kỳ lạ.
Cô ta đứng bên cạnh một người đàn ông phú hộ bụng phệ, e dè tiếp nhận những lời trêu chọc của đối phương.
Đôi bàn tay thô ráp của ông ta vuốt ve vòng eo nhỏ.
Tôi vừa định bước tới thì thấy Phó Lăng xen vào.
Hắn lịch sự giúp cô gái thoát khỏi tình huống khó xử.
Không làm gì quá đáng cả.
Chỉ là khi nhìn vào đôi mắt ngây thơ đáng thương của cô gái ấy, trong ánh mắt của hắn thoáng qua một chút xao động.
Phó Lăng dừng lại, cô gái chạm nhẹ đầu ngón tay lên khuỷu tay của hắn, lại lập tức bị gạt ra.
“Xin hãy tự trọng.”
Phó Lăng nói.
Mọi người xung quanh đều cười nhạo cô gái, cho rằng cô ta không biết tự lượng sức mình, mơ tưởng chen vào tình cảm giữa Phó tổng và Phó phu nhân.
Cô gái mặt đỏ bừng, nhấc váy dạ hội, vội vã chạy ra ngoài.
Ánh mắt Phó Lăng lướt nhẹ qua cô ta, rồi quay người, đi về phía tôi.
Hắn đứng lại, dịu dàng gọi: “An An.”
“Ừm.” Tôi nói: “Chúng ta thảo luận chuyện ly hôn đi.”
14
Cuối cùng tôi nhận ra rõ ràng, cuộc sống của Phó Lăng có quá nhiều cám dỗ.
Quá nhiều người vây quanh, những yếu tố bất ổn tràn ngập mọi mặt trong đời sống của người đàn ông.
Trước đây hắn yêu tôi, sẵn sàng vì tôi mà đẩy họ ra.
Giờ đây vì áy náy với tôi, Phó Lăng vẫn cố gắng tỏ ra yêu thương, từ chối họ để đáp trả ân tình tôi đã cứu vớt hắn.
Nhưng sau này thì sao?
Cuộc đời tôi còn dài dằng dặc, sự áy náy của đối phương với tôi sẽ kéo dài bao lâu, sau này liệu có thay đổi không?
Liệu có một ngày nào đó, Phó Lăng thấy mình đã trả đủ ân tình, thoải mái chấp nhận những cái ôm, những nụ hôn của cô gái ấy…
Tôi không muốn đánh cược.
15
Khi Phó Lăng đẩy cô gái ấy ra, tôi để ý thấy ánh mắt của hắn chợt dừng lại trên mu bàn tay cô gái, trong đáy mắt thoáng hiện một tia tiếc nuối.
Hắn từng khen tay tôi vô số lần rằng nó thật đẹp, vừa trắng vừa mềm, nhỏ nhắn, chạm vào rất dễ chịu.
Nhưng tay cô gái kia lại hơi to, hơi thô.
Hắn không tìm thấy hình bóng quen thuộc, cảm thấy tiếc nuối.
Từ Hứa Na đến cô gái này, có lẽ còn vô số câu chuyện vụn vặt mà tôi không hề hay biết.
— Tôi còn sống, vẫn còn đứng ở đây, mà hắn đã không kiên nhẫn nổi, muốn tìm người thay thế tôi.
Cuộc hôn nhân này, liệu còn cần tiếp tục nữa không?
16
Thay vì đánh cược vào tình cảm của Phó Lăng, không bằng khi hắn vẫn còn chút áy náy với tôi, tôi sẽ tranh thủ đạt được lợi ích tối đa cho bản thân.
Tôi đã xem thỏa thuận ly hôn: quyền nuôi con thuộc về người đàn ông, cổ phần công ty vẫn giữ nguyên, phần lớn bất động sản đứng tên sẽ thuộc về tôi.
Gộp lại hết, tôi ước chừng mình được khoảng sáu mươi phần trăm tổng tài sản.
Trong phòng làm việc, tôi cúi đầu nhìn bản thỏa thuận, nghĩ một lát rồi nói với Phó Lăng: “Có thể thêm một điều khoản rằng cổ phần của em sẽ để lại làm di sản cho con chúng ta.”
Hắn gật đầu.
Tôi tiếp tục bổ sung: “Còn một yêu cầu nữa, công ty và tài sản của anh, phải đảm bảo toàn bộ để lại cho con chúng ta.”
“Điều đó là chắc chắn.”
Phó Lăng không chút do dự nói.
Nhưng tôi nhìn hắn, trong ánh mắt đầy vẻ chế giễu: “Chỉ nói thôi thì sao em có thể tin anh sẽ làm được?”
“Ngày xưa anh từng nói sẽ yêu em mãi mãi, nhưng cuối cùng có phải vẫn thay đổi đấy thôi?”
Hắn khựng lại một chút: “Vậy thì…”
“Anh đi thắt ống dẫn tinh đi.” Tôi lạnh lùng nói: “Em muốn đảm bảo rằng nhà họ Phó mãi mãi chỉ có con của em.”
Hắn không lập tức đồng ý, mà im lặng rất lâu: “An An…”
“Nếu anh thực sự giữ đúng lời thề ban đầu, chúng ta đã không đến mức này.”
Tôi bình tĩnh nhìn Phó Lăng, từng chút một dùng lời lẽ khơi gợi sự áy náy trong lòng người đàn ông.
You cannot copy content of this page
Bình luận