Hách Hàn Xuyên mím chặt môi mỏng, ngón tay vô thức gõ nhịp trên mặt bàn, chẳng buồn nói thêm lời nào. Vị hôn thê nhỏ của anh, vậy mà lại thốt ra câu “nuôi anh”. Giang Tử Khiêm khẽ cong khóe môi, song nhanh chóng im lặng.
Ở phía đối diện, Lâm Sơ Dao nhấc mí mắt, khóe môi cong lên đầy tự tin:
“Chính vì biết nên tôi mới chọn.”
Lương Cẩm Hy: “…”
Bốn vị giám khảo: “…”
“Bắt đầu đi.” Một vị giám khảo hơi mất kiên nhẫn. Bản 12 Études d’Exécution Transcendante của Liszt vốn được xem là thử thách hàng đầu trong lịch sử piano, ông muốn nhìn xem cô gái này sẽ rút lại lời ngông cuồng ấy thế nào.
Lâm Sơ Dao chỉnh ghế đàn, đặt tay lên phím, khẽ nhắm mắt rồi bắt đầu. Trong thế giới thật, cha cô là giáo sư piano, cả đời theo đuổi 12 bản luyện tập này nhưng chưa từng cảm thấy hài lòng. Mang theo kỳ vọng cả đời của cha, cô bắt đầu học từ năm bốn tuổi, ròng rã mười bốn năm trời. Cô từng bước chân vào giới giải trí với danh xưng “thiên tài piano thiếu nữ”, nhưng rồi bị người ta đánh gãy tay, ánh hào quang sụp đổ chỉ sau một đêm.
Tiếng đàn vang lên, từ u uất trầm lắng đến bình thản êm dịu, rồi bùng nổ dữ dội. Cô gái xinh đẹp trong chiếc sơ mi trắng cúi đầu, mười ngón tay uyển chuyển lướt nhanh trên phím đàn, như bóng ma nhảy múa. Cả cửa hàng flagship bỗng rơi vào tĩnh lặng, mọi ánh mắt đều ngỡ ngàng, không ai thở nổi.
Hách Hàn Xuyên nhíu chặt mày, ngón tay trên bàn trà gõ nhịp theo vô thức, môi mím lại. Vị hôn thê nhỏ của anh… dường như không còn là cô gái trước kia nữa.
Gần hai mươi phút sau, tiếng đàn ngừng hẳn. Vị giám khảo bật dậy, giọng lộ rõ sự phấn khích:
“Em học ở trường nào?”
Lâm Sơ Dao ngẩng đầu, khẽ vén mái tóc ướt mồ hôi, nở nụ cười vô hại:
“Em vừa đậu vào Học viện Âm nhạc Hải Thành, tháng 9 này sẽ nhập học năm nhất.”
Lương Cẩm Hy sững người, miệng há thành chữ O. Cô ta không tin nổi, Lâm Sơ Dao từng chẳng phân biệt nổi phím đàn, sao bây giờ lại có thể chơi được bản nhạc siêu khó ấy?
“Đây tuyệt đối không phải là Lâm ‘ngốc’ mà cô ta từng biết!”
Ba vị giám khảo còn lại cũng vô cùng phấn khích, liên tục hỏi cô muốn chọn chuyên ngành nào.
Lâm Sơ Dao hơi ngượng ngùng gãi đầu, vẻ mặt thẹn thùng:
“Lương Cẩm Hy vừa nói rồi, em chọn… kèn sô-na.”
Sắc mặt mấy vị giám khảo lập tức khựng lại, song chẳng ai nỡ bỏ qua. Ngược lại, họ chủ động đưa số điện thoại cho cô.
Lâm Sơ Dao chớp mắt, cười ngọt ngào:
“Vậy em được chọn rồi đúng không ạ?”
“Được chọn rồi.” Vị giám khảo đầu tiên gần như không buồn để ý đến vẻ mặt khó coi của Lương Cẩm Hy, hớn hở đưa danh thiếp:
“Trước khi nhập học nhất định phải gọi cho tôi nhé.”
Cô vui vẻ nhận lấy, tiện tay thu luôn danh thiếp của ba vị còn lại, rồi lễ phép rời khỏi phòng. Chỉ là… mệt quá, nhân vật trong truyện này thân thể yếu ớt, chơi một bản nhạc mà suýt ngất xỉu.
Sắc mặt Lương Cẩm Hy tức đến méo mó.
“Không chỉ là có chút tài năng.” Giang Tử Khiêm khẽ cười. “Lương Tấn Dã đúng là có mắt nhìn.”
Hách Hàn Xuyên liếc anh ta một cái sắc như dao, mím môi đứng dậy, không nói lời nào mà rời đi.
Lương Cẩm Hy vội vã đuổi theo, vừa lúc bị anh va phải, kinh ngạc kêu lên, rồi nhanh chóng nở nụ cười châm chọc:
“Anh không phải đến xin việc đấy chứ? Vừa hay nhà tôi đang thiếu tài xế, có thể trả lương cao cho anh đấy.”
Ai ngờ báo ứng lại đến nhanh thế này! Tam thiếu gia nhà họ Hách từng kiêu ngạo ngất trời, nay sa sút đến mức phải đến tiệm đàn xin việc—quả thật đáng cười.
Lâm Sơ Dao vừa bước đến cửa, liền ngoái đầu nhìn Hách Hàn Xuyên, sau đó bất ngờ quay lại, khoác tay anh đầy thân mật:
“Anh ấy đi cùng tôi, không phải đến xin việc.”
Tên đàn ông này giờ tâm lý mong manh lắm, nhỡ bị Lương Cẩm Hy chọc tức rồi trút giận lên đầu cô thì cô biết tìm ai mà khóc? Lúc này, cô nhất định phải che chở cho anh.
Trước khi nhà họ Hách gặp biến cố, Lương Cẩm Hy từng theo đuổi Hách Hàn Xuyên. Năm anh mười chín tuổi, cô ta mua toàn bộ màn hình lớn trong thành phố để tỏ tình. Không ngờ lại bị anh thẳng thừng từ chối ngay trước mặt cô thanh mai trúc mã, lý do chỉ gói gọn hai chữ: quá xấu. Câu chuyện ấy từng trở thành trò cười chấn động cả giới.
Lương Tấn Dã vẫn luôn canh cánh trong lòng. Một năm sau, cơ hội trả thù cuối cùng cũng đến. Sau khi nhà họ Hách gặp chuyện, hắn cố tình tiếp cận Lâm Sơ Dao, ngày ngày tẩy não cô bằng giấc mơ làm thiếu phu nhân hào môn. Song song đó, hắn còn ngấm ngầm giăng bẫy, chặn hết mọi đường lui của Hách Hàn Xuyên, buộc anh phải đến cầu cứu nhà họ Lâm.
Mục đích của Lương Tấn Dã, chính là để Hách Hàn Xuyên tận mắt thấy—ngay cả người duy nhất có thể dựa vào, cũng quay lưng phản bội anh.
Lâm Sơ Dao thật sự chỉ muốn bật ra một câu chửi thề.
Tình tiết Hách Hàn Xuyên bị Lương Tấn Dã sỉ nhục chưa kịp diễn ra, vậy mà cô lại chẳng thể tránh khỏi ân oán với Lương Cẩm Hy. Càng trớ trêu hơn, cô ta còn đuổi theo ra ngoài, không hiểu Hách Hàn Xuyên nghĩ gì mà lại đưa mặt ra cho cô ta đánh.
You cannot copy content of this page
Bình luận