Động tác của Hách Hàn Xuyên khựng lại một chút, rồi nhanh chóng trở lại bình thường, thong thả kéo quần lên: “Được.”
Vị hôn thê nhỏ của anh đúng là đã thay đổi, cuối cùng cũng không còn ngốc nghếch nữa.
“Cảm ơn, nhưng chưa vội đâu, đợi tôi vay được tiền rồi sẽ báo anh.” Lâm Sơ Dao nở nụ cười rạng rỡ, bước chân nhẹ nhàng chạy ra ngoài. Trêu ghẹo trai đẹp đúng là kích thích thật!
Hách Hàn Xuyên quay đầu lại, chỉ kịp nhìn thấy nửa gương mặt rạng rỡ của cô. Nghiến răng ngồi xuống đầy khó nhọc, anh cầm điện thoại lên, soạn tin nhắn gửi cho Giang Tử Khiêm:
“Ba triệu, lập tức thông báo chọn vị hôn thê của tôi làm người đại diện.”
Giang Tử Khiêm nhanh chóng trả lời: “Không giảm giá được à?”
Hách Hàn Xuyên cười lạnh: “Muốn gãy xương không?”
Giang Tử Khiêm: “Không muốn.”
Hách Hàn Xuyên hài lòng ném điện thoại sang một bên. Lâm Hiếu Hải còn vài ngày nữa sẽ về nước, đến lúc đó anh sẽ tặng ông ta một món quà lớn.
Dưới tầng căn hộ.
Lâm Sơ Dao vừa gập laptop lại, chuẩn bị lên lầu tắm rửa đi ngủ thì điện thoại bất ngờ đổ chuông—một số lạ.
Cô trượt màn hình nhận cuộc gọi, nghe đối phương giới thiệu là giám đốc kế hoạch của hãng Crown, tim cô bất giác đập nhanh hơn: “Xin chào, tôi là Lâm Sơ Dao.” Chẳng phải kết quả vòng tuyển chọn phải một tuần nữa mới có sao? Sao nhanh vậy?!
“Chào cô, sau quá trình sàng lọc nghiêm ngặt, chúng tôi quyết định mời cô làm người đại diện cho mẫu đàn piano mới.” Giọng người đàn ông rất dễ nghe, dịu dàng và mang theo ý cười.
Lâm Sơ Dao vỗ nhẹ ngực, cố gắng giữ bình tĩnh: “Tôi có thể hỏi mức thù lao là bao nhiêu không? Khoảng khi nào thì nhận được tiền?”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, có lẽ không ngờ cô hỏi thẳng như vậy. Một lúc sau, anh ta mới bật cười: “Thù lao là ba triệu, hợp đồng có thể ký vào ngày mai, sau khi ký sẽ chuyển trước một nửa trong vòng một tiếng.”
“Ngày mai mấy giờ ký hợp đồng? Tôi chỉ rảnh vào giờ nghỉ trưa.” Lâm Sơ Dao tỏ vẻ khó xử. Tiền Kevin đưa đã tiêu hết, cô phải luyện tập nghiêm túc để không làm trò cười khi lên sân khấu. Giáo viên người mẫu lại cực kỳ nghiêm khắc, không cho phép nghỉ giữa buổi. Cô cũng không muốn để lại ấn tượng xấu với Kevin. Công việc này có được là nhờ Đới Vi Ninh hết lòng giúp đỡ. Nếu không thể sắp xếp, cô đành phải luyện bù vào buổi tối. Như vậy, Hách Hàn Xuyên có lẽ phải ăn đồ ăn nhanh—thật là khó xử. Người bị thương vốn đã dễ cáu, tâm lý lúc này còn mong manh hơn người bình thường.
“Cô sắp xếp thế nào cũng được, chúng tôi có thể đến ký hợp đồng bất cứ lúc nào.” Đối phương cười khẽ: “Chúc cô ngủ ngon.”
Lâm Sơ Dao cảm thấy mình vừa bị thả thính, mặt hơi nóng lên, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Tạm biệt.”
Ba triệu!! Cô đã có tiền để chuyển viện cho mẹ rồi. Chỉ cần Hách Hàn Xuyên giúp cô giả chữ ký của Lâm Hiếu Hải, thì khi ông ta về nước sẽ không thể kiểm soát cô nữa!
Lúc tham gia tuyển chọn, cô cố tình chọn bản 12 Etudes d’Exécution Transcendante của Liszt, chính là để nổi bật hơn người khác.
Về mặt hình tượng, cô hoàn toàn không lo lắng ai có thể vượt qua mình—dù sao trong truyện, nhan sắc của cô là số một. Theo cốt truyện, Kiều Nhã ban đầu cũng định tham gia vòng tuyển chọn, nhưng công ty quản lý cảm thấy mức thù lao quá thấp nên không đồng ý.
Ba tháng sau, Hách Hàn Xuyên thừa kế tập đoàn từ tay ông ngoại, trực tiếp bảo người bạn thân Giang Tử Khiêm—đại diện khu vực châu Á–Thái Bình Dương của thương hiệu Crown—đổi người đại diện thành Kiều Nhã. Kiều Nhã còn đặc biệt quay video chơi bản 12 Etudes d’Exécution Transcendante rồi đăng lên mạng, Hách Hàn Xuyên chỉ trong một đêm đã khiến cô nổi như cồn.
Giờ thì miếng bánh lại rơi trúng đầu mình, ba tháng kiếm ba triệu—quá đã! Nếu ngoài đời mà cô gặp được vận may thế này thì đúng là hack cuộc đời rồi còn gì.
Lâm Sơ Dao vui vẻ lăn qua lăn lại trên ghế sofa, trong tầm mắt bất ngờ xuất hiện một đôi chân, khiến cô giật mình ngồi bật dậy, nụ cười còn chưa kịp thu lại: “Chúng ta sắp có tiền rồi!”
Hách Hàn Xuyên ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt thoáng qua ý cười: “Lần này chia cho tôi bao nhiêu?”
Lâm Sơ Dao lập tức lườm anh một cái, lăn ra xa ôm điện thoại lướt Weibo. Nói là nuôi anh thôi chứ có nói bao nuôi đâu. Mà cho dù có bao nuôi thì cũng chẳng có chuyện chia tiền. Người ta bao nuôi trai đẹp thì cũng là trả theo tháng, tiền trao cháo múc.
Hách Hàn Xuyên hơi nhướng mày, tựa lưng vào ghế, nghiêng người nhìn cô rồi hỏi tiếp: “Vay ai vậy?”
“Tôi tự kiếm được, được chưa?” Lâm Sơ Dao hừ một tiếng, bỏ mặc anh rồi đứng dậy vào bếp, mở tủ lạnh lấy quả táo mua hôm qua, rửa sạch rồi đặt lên bàn lấy dao cắt: “Crown xác nhận chọn tôi làm người đại diện cho mẫu đàn piano mới. Ký hợp đồng là có tiền.” Dù sao cô cũng từng lăn lộn hai năm ở tuyến mười tám, kinh nghiệm vẫn có chút ít. Dù không giành được hợp đồng này, cô vẫn có cách khác để kiếm tiền, chỉ là chậm hơn chút thôi.
Khóe miệng Hách Hàn Xuyên cong lên, đứng dậy ngồi đối diện cô, tiện tay lấy một miếng táo bỏ vào miệng: “Mua quần áo cho tôi.”
“Không mua. Anh dưỡng thương trước đi, đợi tay lành rồi tính.” Lâm Sơ Dao đáp không cần suy nghĩ: “Thương gân động cốt phải dưỡng trăm ngày, từ từ mà hồi phục.”
Vừa đúng ba tháng, tránh để anh đi xin việc rồi lại bị đánh.
Trong truyện, sau khi bị thương không lâu, anh lại đi tìm giám đốc tín dụng để xin vay tiền mua lại Chuẩn Thụy, khiến tay phải không hồi phục được. Sau này dù có dưỡng thế nào cũng không dùng được sức. Kiều Nhã vì chăm sóc anh mà bỏ lỡ một cơ hội nổi tiếng. Tích tụ bao nhiêu oán khí, đến khi anh trở thành người thừa kế thì lập tức mở công ty giải trí để nâng đỡ Kiều Nhã. Thế nhưng ngay trước ngày anh trở thành người thừa kế, Kiều Nhã lại hôn nam chính.
You cannot copy content of this page
Bình luận