Cô ta quá ỷ lại vào hệ thống này.
“Cha mẹ cũng vào đây luôn đi.”
Trình Phong quay sang cha mẹ:
“Vì Tuyết Lê đã tìm được hai người, nên con muốn cùng mọi người bàn bạc vài việc.”
Tiết Lỵ khoác tay Trình Phong, vui vẻ dẫn cha mẹ đi theo, như một nữ hoàng đang tận hưởng sự ngưỡng mộ từ mọi người xung quanh.
Trình Phong dẫn họ vào một căn phòng trống và đóng cửa lại.
Căn biệt thự nằm giữa lưng chừng núi này có rất nhiều phòng trống, không ai thắc mắc tại sao anh lại chọn vào đây.
“A Phong, sao anh đưa chúng em đến đây?”
Tiết Lỵ thắc mắc:
“Phòng này là anh chuẩn bị riêng cho cha mẹ em à?”
“Đúng thế.”
Trình Phong tháo cà vạt, giọng nói có vẻ hờ hững:
“Nhưng trước khi bắt đầu, anh có một câu hỏi muốn được trả lời.”
“Câu hỏi gì vậy?”
Tiết Lỵ bắt đầu cảm thấy bất an, nhìn quanh căn phòng:
“Sao lại đặt nhiều gương thế này?”
“Gương phản chiếu mọi thứ rõ ràng từng chút một.”
Trình Phong b*óp cằm cô ta, ánh mắt sắc bén:
“Cô giấu Tuyết Lê ở đâu rồi?”
Tiết Lỵ hoảng hốt:
“Anh đang nói gì vậy? Em chính là Tuyết Lê mà!”
Cha mẹ cô ta cũng luống cuống, vội vàng nói:
“Đúng vậy! Con bé chính là con gái bị lạc của chúng tôi, Tuyết Lê!”
Trình Phong bật cười, một nụ cười giả tạo:
“Các người nghĩ tôi ngu sao?”
Sắc mặt Tiết Lỵ tái nhợt:
“A Phong, em là Tuyết Lê thật mà!”
Trình Phong ngừng cười, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô ta:
“Dựa vào đâu mà cô dám giả mạo người của tôi?”
14
Trình Phong luôn nói rằng tôi là của anh ấy.
Bác sĩ bảo đó là biểu hiện của lòng chiếm hữu, chứ không phải tình yêu.
Tôi từng tìm đến bác sĩ tâm lý, hỏi rằng nên làm gì khi chồng có dấu hiệu mắc chứng rối loạn nhân cách phản xã hội.
Bác sĩ nhìn tôi với ánh mắt tiếc nuối, nói:
“Người mắc chứng này thường không có cảm xúc thực sự. Điều họ theo đuổi chủ yếu là thắng hay thua.”
Vậy tôi là gì đối với Trình Phong?
Nếu không thích tôi, sao anh ấy lại luôn đứng ra bảo vệ, trừng phạt những đứa trẻ bắt nạt tôi?
Sao anh lại nhất quyết cưới tôi, và không để tôi rời khỏi nhà họ Trình dù chỉ một lần?
Bác sĩ giải thích:
“Phần lớn thời gian, những người như anh ta bị chi phối bởi lòng chiếm hữu. Anh ta xem cô là tài sản của mình, và cô chỉ thuộc về anh ta.
“Nếu mất cô, nghĩa là anh ta thất bại, và những người như anh ta không chấp nhận kết cục đó.”
Tôi lắc đầu.
Không phải anh ấy không yêu tôi, mà là anh không biết cách yêu mà thôi.
Bác sĩ thở dài:
“Không chỉ chồng cô, chính cô cũng có vấn đề tâm lý.
“Một phần của cô muốn trốn chạy, nhưng phần khác lại níu giữ cô ở lại. Nếu không sớm đưa ra lựa chọn…”
Ông nghiêm túc nói:
“Cô sẽ bị xé làm đôi.”
Tôi ngẩn người, rồi bật cười:
“Vậy thì tốt quá. Anh ấy bệnh, tôi cũng bệnh, chúng tôi đúng là sinh ra để dành cho nhau.”
Bác sĩ chỉ biết lắc đầu tiếc nuối:
“Có vẻ như cô đã đưa ra lựa chọn rồi. Chúc mừng cô.”
Đúng thế, tôi đã quyết định rồi. Anh điên, tôi sẽ điên cùng anh.
Giống như bây giờ, ta nhìn anh buộc Tiết Lỵ vào bàn, tay cầm máy ảnh, chụp hình cô ta.
Cha mẹ tôi đứng bên, cầm con dao lớn, run rẩy sợ hãi.
Mẹ đã khóc đến mức không thở nổi, như thể sắp ngất đến nơi, nhưng vẫn cầu xin anh tha cho Tiết Lỵ.
“Cậu Trình, cậu tha cho Lily đi. Con bé và Tuyết Lê giống hệt nhau, chúng là sinh đôi mà, không khác gì cả. Cậu xem Lily như Tuyết Lê được không?”
Trình Phong nghiêng đầu, bình thản hỏi điều mà tôi luôn muốn biết:
“Tại sao? Tại sao các người lại thiên vị như vậy?”
Mẹ liên tục lắc đầu:
“Tôi không thiên vị, cả hai đứa đều là con của tôi mà…”
Trình Phong mất hứng thú, anh đặt máy ảnh xuống, phất tay ra lệnh:
“Bắt đầu đi. Các người đã đối xử với Tuyết Lê thế nào, thì cứ làm thế với Tiết Lỵ.”
15
Mẹ vẫn phủ nhận việc họ đã làm với tôi.
Nhưng giờ đây, tôi phát hiện mình không còn đau khổ nữa.
Họ không yêu tôi, và tôi cũng chẳng yêu họ.
Trình Phong không để ý đến mẹ, chỉ chống cằm, lười biếng hỏi:
“Chắc chắn không làm sao?”
Cha vội vã hỏi:
“Cậu Trình, nếu chúng tôi làm xong mọi thứ, cậu sẽ tha cho chúng tôi chứ?”
“Đương nhiên.”
Trình Phong cười:
“Nhưng tôi chỉ thả người nào làm tốt nhất thôi.”
Cha liếc nhìn mẹ rồi lao đến chỗ Tiết Lỵ.
“Chồng ơi! Đó là Lily mà!”
Mẹ cố ngăn cha lại, nhưng bị ông đạp ngã xuống đất.
Hai con người ấy thật mâu thuẫn, một người thì yêu Tiết Lỵ thật lòng, người kia chỉ giả vờ.
Tiết Lỵ la hét:
“Hệ thống! Mau ra đây! Tôi muốn đổi đạo cụ, tôi không muốn chinh phục tên điên này nữa! Aaaa…”
Câu nói còn chưa dứt, cha đã vung d*ao, ch*ém đ*ứt chân của Tiết Lỵ bằng một nhát.
“Khoan đã.”
Trình Phong ngăn cha lại, anh bước đến trước mặt Tiết Lỵ với vẻ thích thú:
“Hệ thống của cô có thể đổi được đạo cụ hồi sinh không?”
Tiết Lỵ đau đớn, nước mắt giàn giụa, cả người run rẩy, lắp bắp nói:
“Có… có… chỉ mình tôi có hệ thống, chỉ mình tôi có thể hồi sinh người khác. Anh muốn cứu Tuyết Lê phải không? Gi*ết tôi đi, nếu không cô ta sẽ không thể sống lại!”
Dối trá.
Hệ thống chỉ có thể hồi sinh người mang nó.
Và điểm tích lũy của Tiết Lỵ không đủ để đổi đạo cụ hồi sinh.
Cô ta đang lừa Trình Phong.
“Nếu tôi tha cho cô, thì cô sẽ làm cô ấy sống lại à.”
Tiết Lỵ gật đầu liên tục, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không cam tâm:
“Tại sao anh có thể phân biệt được chúng tôi? Rõ ràng tôi và cô ta giống hệt nhau mà!”
Trình Phong lắc đầu, chỉ tay vào chiếc gương lớn trên trần:
“Vì cô ấy trở về cùng với cô. Cô ấy ở đó.”
Tôi cùng Tiết Lỵ ngẩng đầu nhìn lên, và trong chiếc gương lớn ấy, chỉ có hình ảnh của Tiết Lỵ, không có tôi.
16
Trình Phong thực sự đã điên rồi.
Anh chờ Tiết Lỵ hồi sinh tôi.
Tiết Lỵ không còn cách nào khác, đành giả vờ sử dụng đạo cụ để kéo dài thời gian.
Tôi thấy cô ta mở hệ thống và không hề đổi đạo cụ hồi sinh, mà đổi một đạo cụ *kết liễu ngay lập tức*.
Cô ta định phản sát Trình Phong.
Tôi cố gắng nhắc nhở anh, nhưng dù cố thế nào tôi vẫn không thể chạm vào anh, cũng không thể thốt lên dù chỉ một lời trước mặt anh.
Đột nhiên, tôi nhớ đến lời mẹ nói: Tôi và Tiết Lỵ là song sinh cùng trứng, cô ta chính là tôi, và tôi chính là cô ta. Chúng tôi giống nhau như đúc.
Vậy nên tôi cũng có thể cảm nhận được hệ thống của cô ta.
“Chị ơi.”
Tôi gọi cô ta, và thật bất ngờ, tôi đã phát ra âm thanh.
Tiết Lỵ dừng tay, kinh hãi nhìn về phía tôi:
“Mày…!”
Đối diện với cô ta, lại là một chiếc gương khác.
Tôi và cô đứng đối diện nhau, như hai mặt của cùng một tấm gương.
“Giờ tôi đã hiểu rồi, vì sao khi chị giả làm tôi, chị lại có thể thân mật với Trình Phong như thế.”
Tôi bước qua gương và nhận ra mình có thể xuyên qua nó:
“Bởi vì, tôi thật sự thích anh ấy.”
Nỗi sợ là thật, và tình cảm cũng là thật.
Tôi không nỡ để anh ấy cô đơn như trước đây nữa.
“Chị ơi.”
Tôi nắm lấy tay Tiết Lỵ. Cô ta hoảng loạn muốn thoát ra, nhưng không thể vùng vẫy được.
“Buông tao ra! Đừng tìm tao! Người ch*ặt mày thành mảnh vụn và xả xuống cống là cha mẹ, không phải tao!”
Tôi lắc đầu, rồi ôm lấy cô ta.
Tiết Lỵ ngất xỉu, nằm bất động trên bàn.
Trình Phong cầm lấy khẩu súng bắn nước bên cạnh và thẳng thừng tạt cả thùng nước vào mặt cô ta.
Cảm giác nước lạnh tạt vào mặt thật khó chịu, và đau đớn ở chỗ chân bị ch*ặt đứt càng thấu xương.
Trình Phong thở hổn hển nhìn tôi, hỏi không chút biểu cảm:
“Người vừa tỉnh lại là Tiết Lỵ, hay Tuyết Lê?”
17
“Là Tuyết Lê, đồ ngốc.”
Tôi tỉnh lại trong cơ thể của Tiết Lỵ.
Nhưng cảm giác sinh mệnh đang cạn kiệt nhanh hơn cả lúc tôi xé nát con gấu bông.
Tôi bắt chước điệu bộ của Tiết Lỵ, nói với anh bằng giọng căm hận:
“Tôi lừa anh đấy! Tôi chẳng có đạo cụ hồi sinh nào cả! Tuyết Lê sẽ không bao giờ sống lại. Gi*ết tôi đi! Nếu tôi còn sống, tôi sẽ đổi đạo cụ gi*ết anh! Tôi sẽ không tha cho anh đâu!”
Trình Phong há miệng, giọng trở nên khàn đặc:
“Tuyết Lê, là em.”
Tại sao lúc nào anh ấy cũng nhận ra tôi ngay lập tức vậy?
Tôi đỏ mắt, phủ nhận:
“Không, tôi không phải Tuyết Lê. Anh mau gi*ết tôi đi!”
Nếu không nhanh, Tiết Lỵ sẽ tỉnh lại.
“Cuối cùng anh đã tìm được em rồi.”
Anh nhẹ nhàng ôm lấy tôi, khẽ nói:
“Đừng đi nữa, được không?”
Ta không còn đủ sức để ôm lại anh.
Tôi khó khăn mở hệ thống, phát hiện mình cũng có thể mua đạo cụ.
Tôi dùng toàn bộ điểm tích lũy để đổi lấy *đạo cụ lãng quên*.
Tiết Lỵ đã bắt đầu tỉnh lại, cố đẩy tôi ra ngoài cơ thể của cô ta.
“Anh phải mau quên em đi.”
Tôi nói với Trình Phong, rồi kích hoạt đạo cụ.
Mừng quá, lần này, anh đã nghe thấy tâm nguyện của tôi rồi.
18
Người ta nói, vào lễ mừng thọ 70 của ông Trình, cháu dâu của ông đã ch*ết, bị chính cha mẹ cô gi*ết h*ại.
Chỉ vì họ muốn nhận lại người con gái thành đạt này, nhưng cô không tha thứ cho hành động bỏ rơi mình trước kia, nên cuộc trò chuyện đổ vỡ.
Họ không chỉ gi*ết cô, mà còn dùng dao ch*ặt c*ơ th*ể cô thành từng mảnh, quả thực mất hết nhân tính.
Nhưng ông trời có mắt, căn phòng bỏ trống đó có camera giám sát, đã ghi lại toàn bộ tội ác của họ.
Trình Phong giao đoạn phim cho cảnh sát, chứng kiến cha mẹ cô bị x*ử t*ử, rồi anh lo liệu tang lễ cho vợ mình.
Những người dự tang lễ đều bảo rằng, chắc chắn họ không yêu nhau thật lòng, nếu không Trình Phong đã không lạnh lùng như vậy.
Ông Trình cũng rất hài lòng, bảo rằng, những người bị chuyện tình cảm ràng buộc sẽ khó làm nên đại sự.
May mắn thay, cháu trai ông giống hệt ông.
Trình Phong cũng cảm thấy kỳ lạ.
Rõ ràng anh không buồn, nhưng tại sao trong lòng vẫn trống trải?
Cho đến khi người giúp việc dọn gác xép, phát hiện một con gấu bông cũ nát.
“Cậu chủ, con gấu này rách nát thế này rồi, có nên vứt đi không ạ?”
Trình Phong nhìn chằm chằm vào con gấu, rồi bất chợt, nước mắt anh tuôn rơi như mưa.
Tôi nhìn cảnh tượng ấy và rất muốn khoe với bác sĩ tâm lý của mình.
Thấy không? Anh ấy chỉ không biết cách yêu tôi, chứ không phải không yêu tôi.
Tôi nhẹ nhàng ôm lấy anh, rồi từ từ tan biến.
“A Phong, kiếp sau, mong rằng chúng ta sẽ biết cách yêu thương nhau.”
– Hết-
You cannot copy content of this page
Bình luận