Trình Phong bất ngờ quay đầu, nhìn thẳng vào Tiết Lỵ:
“Không phải em đã tìm được cha mẹ ruột của mình rồi sao? Chúng ta có nên mời họ đến không?”
Tiết Lỵ ngạc nhiên, nhưng cũng mừng rỡ:
“Anh đồng ý mời cha mẹ em đến ạ?”
“Tất nhiên, họ là cha mẹ em, anh còn lý do gì để từ chối chứ?”
Tiết Lỵ làm nũng:
“Em cứ tưởng anh không thích họ. Chẳng phải trước đây anh nói họ đã bỏ rơi em và bảo em đừng nhận lại họ sao?”
Ngón tay Trình Phong gõ nhẹ lên mặt bàn, giọng anh đầy ẩn ý:
“Xem ra em nhớ khá rõ những gì anh đã nói.”
Tôi cảm thấy lo lắng thay cho cô ta.
Cô ta đã sai rồi. Điểm quan trọng trong lời nói của Trình Phong không phải là việc có nhận lại cha mẹ hay không.
Mà là — chỉ có anh luôn ở bên tôi.
Những chi tiết nhỏ nhặt ấy là bản năng mà tôi tích lũy sau nhiều năm sống cùng anh, chứ không phải thứ mà Tiết Lỵ có thể nắm bắt chỉ bằng việc đọc ký ức của tôi.
Nhưng cô ta không hề nhận ra mình đã để lộ sơ hở.
Cô ta vẫn tin rằng hệ thống có thể giúp cô che giấu tất cả, thay thế tôi hoàn toàn.
Tiết Lỵ cúi đầu cố gắng tỏ ra dịu dàng, hai tay cô ta đan vào nhau, khóe miệng cong lên một nụ cười e thẹn:
“Tất nhiên rồi, anh nói gì em cũng nhớ mãi trong lòng.”
Tôi chỉ thấy khó chịu và ngượng ngùng trước sự giả dối đó.
Cùng một hành động, nhưng khi được thực hiện bởi những người khác nhau, ý nghĩa của nó lại thay đổi sao?
Dù hai người đó có là anh em sinh đôi.
Trong mắt Tiết Lỵ, cúi đầu thế này là biểu hiện của sự thẹn thùng.
Đây là động tác tôi làm nhiều nhất.
Nhưng thực ra, là tôi không dám đối diện với Trình Phong.
Trình Phong đưa tay vuốt nhẹ hai lần lên cổ cô ta, cử chỉ thân mật và tự nhiên.
Tiết Lỵ cho rằng đó chỉ là hành động bình thường giữa vợ chồng, nhưng tôi thấy rất rõ, anh đang chạm vào vết hằn của những dấu tay chưa kịp mờ đi.
“Vậy họ nhất định phải đến đấy.”
Trình Phong nở một nụ cười chuẩn mực, chậm rãi nói:
“Nếu không, anh sẽ rất thất vọng, đến mức lại làm ra vài chuyện không hay.”
“Vâng, em sẽ gọi điện cho mẹ ngay đây!”
Ông Trình như không thể chịu nổi, khẽ ho khan một tiếng rồi nói:
“Mời ai thì các con tự bàn bạc đi, ông không có ý kiến.”
11
Tiết Lỵ ngồi trước bàn trang điểm, vắt chân chữ ngũ, đung đưa nhàn nhã.
Đây là hành động mà tôi không bao giờ làm.
Tôi tự ti và nhạy cảm, không đủ tự tin và kiêu ngạo như cô ta, dù lòng vẫn không khỏi ghen tị.
Cô ta đang gọi điện cho cha mẹ.
Chỉ khi đối diện với cha mẹ mình, Tiết Lỵ mới không cần phải giả làm tôi:
“Họ không phát hiện ra gì cả, tưởng sẽ khó lắm chứ.”
Đầu dây bên kia, mẹ cô ta lại dặn dò thêm vài câu, mong cô ta cẩn thận. Tiết Lỵ sốt ruột, trả lời cho qua.
Tôi đứng cạnh đó, nghe rõ từng lời đối thoại giữa họ.
Nhưng tại sao? Tôi cũng là con của bà ấy mà? Sao bà ấy chỉ yêu thương Tiết Lỵ, mà chẳng bao giờ thấy được sự hiện diện của tôi?
Tiết Lỵ chống cằm, nũng nịu:
“Mẹ, chờ xem, sau này con sẽ cho mẹ sống những ngày sung túc. Con đã gả cho cháu trai của người giàu nhất rồi.”
Mẹ cô ta cảm động, giọng nói nghe như nghẹn lại:
“Mẹ chẳng cầu gì hơn, chỉ cần con sống tốt là đủ.”
“Để con đi báo tin cho A Phong.”
Tiết Lỵ vui vẻ đứng dậy, đi khắp phòng tìm Trình Phong để thông báo tin vui.
Nhưng không thấy anh ở đâu.
“Anh ấy đi đâu rồi nhỉ?”
Tiết Lỵ lẩm bẩm, tưởng anh đã ra ngoài, mà không mảy may nghĩ đến khả năng khác.
Nhưng tôi biết anh ấy ở đâu.
Tôi lướt lên gác xép, và quả nhiên, Trình Phong đang ngồi đó.
Anh co ro trong góc phòng, ôm chặt con gấu bông trong tay.
“Nếu biết trước thế này, anh đã nhốt em lại rồi.”
Anh liên tục lẩm bẩm:
“Chỉ mình anh được nhìn thấy em, chỉ anh được thấy em. Em phải thuộc về riêng anh, Tuyết Lê.”
Tôi quỳ xuống trước mặt anh, nhìn con gấu bông, bỗng cảm thấy xót xa hơn.
Đó là món quà duy nhất tôi nhận được ở cô nhi viện, cũng là quà Trình Phong tặng.
Khi đó, anh cũng như tôi, đều là những đứa trẻ mồ côi bảy, tám tuổi.
Làm gì có tiền để mua con gấu bông đẹp nhất ở tiệm đồ chơi?
Anh đã đi nhặt lon, giấy vụn, làm việc không ngừng suốt cả kỳ học chỉ để đủ tiền mua con gấu này.
Bà quản lý ở cô nhi viện còn trêu anh:
“A Phong thích Tuyết Lê đến vậy sao, cố hết sức mua gấu bông tặng con bé.”
Trình Phong chẳng thèm để ý, chỉ chạy đến trước mấy đứa trẻ lớn hơn, chìa tay ra:
“Tao thắng rồi, đưa tiền đây.”
Lúc đó tôi mới biết, bọn họ đã cá cược xem anh có thể kiếm đủ tiền trong kỳ học hay không.
Anh chỉ muốn thắng, còn việc mua gấu bông cho tôi chỉ là tiện thể.
Nhưng tôi vẫn rất vui.
Dù không có cha mẹ, nhưng tôi có A Phong.
Anh đã tặng tôi con gấu bông, và cuộc sống của tôi… chẳng thua kém ai.
Tôi đã giữ con gấu ấy từ khi còn nhỏ đến khi trưởng thành, từ khu ổ chuột đến căn biệt thự sang trọng này.
Tôi đưa tay ra, rồi sững lại.
Thật kỳ lạ, tôi có thể chạm vào con gấu bông.
Anh vẫn ôm chặt nó, như thể đang chìm trong một giấc mơ cũ.
A Phong, đôi khi con người thật mâu thuẫn.
Khi ở bên anh, tôi chỉ muốn chạy trốn.
Nhưng đến khi thật sự phải rời đi, lòng tôi lại thấy đau đớn khôn nguôi.
Tôi nhẹ nhàng xé con gấu bông.
Những lớp bông bên trong đã bị thắt lại thành nút rơi ra, rơi vào lòng anh.
Trình Phong nhìn chằm chằm vào chiếc đầu gấu bông rơi xuống đất, ánh mắt vô hồn, như thể hoang mang không biết phải làm gì.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh với vẻ mặt này, thật đáng yêu.
Tôi mở miệng định nói gì đó, nhưng nhìn thấy tay chân mình đang dần trở nên trong suốt, sống mũi tôi chợt cay cay.
A Phong, anh phải mau quên em đi.
12
Tôi chưa từng biết tiệc mừng thọ của người giàu nhất có thể xa hoa đến mức nào.
Dù sao thì, tôi mới trở thành vợ của Trình Phong và đến nhà họ Trình chưa đầy một năm.
Cha mẹ tôi đi sau Tiết Lỵ, len lỏi giữa những lời chúc tụng và rượu mời, vẻ mặt lộ rõ sự bối rối.
Tiết Lỵ bĩu môi, giọng nói chẳng mang ý chê trách mà như đang làm nũng:
“Cha mẹ làm gì mà rụt rè thế? Bây giờ cha mẹ là thông gia của nhà giàu nhất, họ đều phải đến lấy lòng mình mà.”
Cha tôi vẫn còn dè dặt, nhưng mẹ đã thân mật khoác tay Tiết Lỵ.
“Vẫn là nhờ có Lily. Nếu không có con, ba mẹ làm sao được thấy cuộc sống thế này.”
“Đương nhiên rồi.”
Tiết Lỵ tự hào:
“Con được trời phù hộ mà.”
Hệ thống của cô ta cũng kiêu hãnh:
“Đúng thế, tất cả là nhờ tôi.”
Chỉ tiếc là, âm thanh đó chỉ mình tôi nghe được.
Nhiệm vụ của Tiết Lỵ là chinh phục Trình Phong.
Theo kịch bản, cô ta phải đến cô nhi viện, quen biết anh, cùng anh lớn lên, dùng sự ấm áp cảm hóa anh, rồi từ thanh mai trúc mã trở thành vợ chồng.
Nhưng cô ta không muốn làm trẻ mồ côi và chịu khổ, nên đã cố ý lừa tôi đi để tôi bị lạc.
Để tôi gặp Trình Phong thay cô ta.
Và rồi, cô ta thay thế tôi… Với hệ thống trong tay, cô ta dễ dàng làm được điều đó, dễ dàng phủ nhận sự tồn tại của tôi.
Tại sao chứ?
Tôi nhìn mẹ, trong lòng tràn ngập uất ức và phẫn nộ.
Tôi lao đến trước mặt bà, gào thét muốn hỏi — tại sao lại là con?
Chúng con đều là con của mẹ cơ mà? Tại sao mẹ không đi tìm con khi con bị lạc?
Thậm chí… con chỉ ở ngay cô nhi viện cách nhà hai con phố thôi!
Nhưng mẹ chẳng hề cảm nhận được sự tồn tại của tôi, trong mắt bà chỉ có Tiết Lỵ:
“Con gái của mẹ, cuối cùng con đã đạt được điều mình mong muốn. Công lao của cha mẹ đã không uổng phí.”
Ồ.
Thì ra không có lý do gì cả, có những bậc cha mẹ vốn dĩ sinh ra đã không yêu thương con cái mình.
Cha mẹ tôi cũng vậy, họ sinh ra không để yêu thương tôi, chỉ yêu mỗi Tiết Lỵ mà thôi.
13
Tôi thất vọng quay người lại, và nhìn thấy Trình Phong.
Anh đứng dựa vào khung cửa, hai tay đút túi, lặng lẽ quan sát bên trong phòng mà không làm phiền ai.
Tôi lướt đến bên cạnh anh, định nói rằng anh đã thắng, nhưng Trình Phong đã nhếch môi cười, giễu cợt tự nói với chính mình:
“Anh đã bảo rồi, em chỉ cần có anh là đủ, nhưng em lại không nghe lời.”
Nói xong, anh nở một nụ cười đầy vẻ đắc thắng, bước về phía Tiết Lỵ.
“A Phong!”
Tiết Lỵ mừng rỡ chạy đến, anh cũng đáp lại nhiệt tình:
“Em vui chứ? Hôm nay em là nữ chủ nhân của căn nhà này.”
“Em vui lắm.”
Tiết Lỵ nhón chân muốn hôn anh:
“Cảm ơn chồng.”
Nhưng Trình Phong nghiêng đầu, tránh đi nụ hôn đó:
“Anh còn có một bất ngờ muốn dành cho em.”
Tiết Lỵ không hề nghi ngờ, trong lòng cô ta tin rằng mình đã hoàn toàn chinh phục được Trình Phong, vì cô ta có hệ thống hỗ trợ. Làm sao mà thất bại được chứ?
You cannot copy content of this page
Bình luận