Tên truyện: Sau khi tôi ch3t’, chồng tôi phát đi3n
Chồng tôi là cháu trai lưu lạc của gia tộc giàu có nhất nước. Trong một đêm, tôi bỗng trở thành người đứng trên đỉnh cao.
Nhưng sau khi về thăm nhà mẹ đẻ, tôi đã bị chính gia đình mình gi*ết hại.
Chồng ôm “tôi” trở về, dịu dàng thì thầm:
“Hôm nay em đẹp thật, còn đẹp hơn trước đây nữa.”
Nhưng anh không biết, người anh đang ôm là chị gái song sinh của tôi.
1
Tiếng cười nhẹ của Tiết Lỵ vang lên trong không gian khi cô ta mặc áo choàng của tôi, nhìn mình trong gương và bắt chước giọng điệu quen thuộc của tôi:
“Anh Phong, anh về rồi.”
Dứt lời, cô ta không hài lòng, vỗ nhẹ vào gương rồi lẩm bẩm:
“Vẫn chưa giống lắm, hệ thống, điều chỉnh thêm cho tôi.”
Chỉ một lúc sau, khi cô ta nhìn vào gương lần nữa, ngay cả tôi cũng không thể phân biệt được đâu là chính mình.
“Tôi là Tuyết Lê.”
Cô ta nhìn vào gương cười, ngay cả giọng nói cũng giống tôi như đúc.
Khi cô ta vừa dứt lời, Trình Phong bước ra từ phòng tắm.
Mỗi tối, anh đều luyện các biểu cảm trước gương: Nụ cười, sự cảm thông, hay nỗi buồn… để có thể trông giống một người bình thường.
Anh bước đến ôm lấy Tiết Lỵ từ phía sau, hôn nhẹ vào cổ cô ta một cách thân mật.
“Ha ha, nhột quá.”
Tiết Lỵ khẽ giật mình, cười duyên dáng.
Nhưng Trình Phong vẫn chỉ nhìn chăm chú vào cô ta qua gương, đôi mày khẽ nhíu lại.
Khoảnh khắc đó, tôi nghĩ rằng anh đã thấy mình.
Nhưng trong gương chỉ có bóng hai người họ, hoàn toàn không có tôi.
“Anh Phong, em ở ngay đây mà.”
Tiết Lỵ nghiêng đầu, vuốt nhẹ gương mặt anh.
“Sao anh cứ nhìn vào gương mãi thế?”
Ngón tay Trình Phong khẽ lướt qua mặt gương:
“Người trong gương… giống hệt em.”
“Đương nhiên rồi.”
Tiết Lỵ cười.
“Vì đó chính là em mà.”
“Ngủ sớm thôi.”
Trình Phong đứng dậy định rời đi, nhưng Tiết Lỵ giơ tay ra:
“Anh bế em lên giường đi.”
Tiết Lỵ cười khẽ, giọng ngọt ngào:
“Chồng à.”
2
Tôi đứng sau họ, như một cái bóng vô hình, lặng lẽ quan sát tất cả.
Tiết Lỵ nói rằng cô ta đã có toàn bộ ký ức của tôi, có thể bắt chước tôi hoàn hảo đến 100%.
Hóa ra, trong ký ức của tôi, tôi và Trình Phong yêu nhau đến vậy sao?
Nhưng rõ ràng, tôi sợ anh ấy.
Chúng tôi là thanh mai trúc mã, cùng lớn lên trong cô nhi viện, là người thân duy nhất của nhau.
Vì tình trạng đặc biệt của anh, cần một người giám hộ mới có thể xuất viện, thế là chúng tôi kết hôn.
Không ai ngờ rằng, ba tháng trước, Trình Phong – cậu bé mồ côi ấy – lại là cháu trai của gia tộc giàu có nhất.
Anh được đón về, trở thành người thừa kế gia tài khổng lồ.
Truyền thông điên cuồng săn đón anh, nhưng Trình Phong chưa từng lộ mặt.
Họ không ngừng chờ chực, hy vọng chụp được bức ảnh của anh, nhưng chẳng ai thành công.
Cho đến khi tôi bị phát hiện, đám đông lập tức vây quanh, hỏi về Trình Phong và tò mò làm sao một cô gái mồ côi lại có thể cưới được anh.
Tôi bị xô ngã, và khi những đôi chân hỗn loạn sắp giẫm lên người tôi, Trình Phong đã đứng chắn trước mặt, ngẩng đầu nhìn vào ống kính, đôi mắt sắc lạnh.
Bức ảnh ấy nhanh chóng lan truyền khắp nơi.
Báo chí tung hô anh là người đàn ông thủy chung, yêu vợ đến mức sẵn sàng nổi giận vì cô.
Anh trở thành “người chồng quốc dân” trong mắt mọi cô gái.
Còn tôi – vợ anh – lại trở thành cái gai trong mắt họ. Họ mơ ước thế chỗ tôi, trong đó có cả Tiết Lỵ.
3
Tiết Lỵ bất ngờ xuất hiện trước mặt tôi, ôm tôi vừa khóc vừa cười:
“Em gái, cuối cùng chị cũng tìm được em rồi! Người một nhà chúng ta đoàn tụ rồi!”
Người nhà?
Tôi ngơ ngác nhìn cha mẹ và người chị gái đột nhiên xuất hiện, không biết phải làm gì, nhưng trong lòng lại không hề nghi ngờ rằng họ đang lừa dối mình.
Bởi vì Tiết Lỵ và tôi là chị em song sinh, khi chúng tôi đứng đối diện nhau, tựa như nhìn vào gương.
Quá giống nhau.
Dù là song sinh, nhưng chúng tôi đã xa cách nhau hơn hai mươi năm, lớn lên trong những môi trường khác nhau, sao có thể giống như cùng một người đến vậy?
Về sau tôi mới biết, cô ta đã bắt đầu bắt chước tôi từ lâu rồi.
Nhưng tôi lại quá khát khao có một gia đình.
Tôi muốn có người đi họp phụ huynh cho mình, muốn có người tiễn mình vào ký túc xá, muốn khi ấm ức có thể làm nũng với ai đó.
Khi mẹ ôm tôi khóc, trong phút chốc tôi bần thần nghĩ, à… đây là cảm giác được mẹ ôm sao?
Thơm quá, mềm mại quá, ấm áp quá.
“Con gái à.”
Bà lau nước mắt, nói:
“Mẹ đến đón con về nhà.”
4
Tôi vui mừng quá đỗi, không kìm được mà gọi điện thoại báo tin cho Trình Phong.
Nhưng anh lại hỏi ngược:
“Em có anh làm người thân mà không đủ sao?”
“Nhưng mà…”
“Tuyết Lê.”
Anh cắt ngang lời tôi:
“Bọn họ đã bỏ rơi em, họ không đáng để em bận tâm. Chỉ có anh là luôn ở bên em thôi.”
Tôi im lặng, anh luôn phủ nhận mọi thứ về tôi như vậy.
Tiết Lỵ bỗng xuất hiện phía sau tôi, hai tay khoanh sau lưng, nụ cười tươi rói nhìn tôi:
“Tuyết Lê, chúng ta trao đổi đi.”
Tôi giật mình, vẫn chưa quen với việc có thêm một người chị:
“Trao đổi gì cơ?”
“Em làm Tiết Lỵ, chị làm em. Chị lấy cha mẹ đổi lấy Trình Phong.”
Cô ta tiến sát lại gần, nụ cười ngày càng kỳ lạ:
“Không phải em muốn có gia đình sao?”
“Trình Phong sẽ nhận ra đấy.”
“Anh ấy sẽ không nhận ra đâu.”
Tiết Lỵ đưa tay b*óp cổ tôi:
“Để chị nói cho em một bí mật, em không nhớ mình bị lạc như thế nào đúng không? Là chị đã dẫn em đi rồi bỏ lại đấy, bởi vì… chị có hệ thống, chị có thể làm chủ mọi thứ!”
Tôi cố sức giãy giụa, nhưng không thể thoát khỏi bàn tay nhìn rất mảnh mai của cô ta.
“Vì vậy, trên thế gian này chỉ cần một người duy nhất là chị, không cần thứ gì giống chị cả!”
Tôi tuyệt vọng nhìn về phía cha mẹ cầu cứu, nhưng họ lại mỉm cười đứng bên Tiết Lỵ:
“Lily của chúng ta sắp toại nguyện, sắp trở thành vợ của Trình Phong rồi.”
“Vì Lily, cha mẹ sẵn sàng làm mọi thứ.”
Lúc này, tôi mới hiểu ra, họ nhận lại tôi, chỉ vì muốn có được Trình Phong.
Đây là gia đình mà tôi từng khát khao, mong mỏi…
5
Tôi như một hồn ma, mãi bám theo sau bọn họ.
Trình Phong ôm Tiết Lỵ đặt lên giường, cô ta đưa tay định cởi nút áo của anh, nhưng lại bị Trình Phong nắm chặt lấy.
Đôi tay trắng ngần đó, bị Trình Phong nắm giữ.
Chính là đôi tay từng b*óp ch*ết tôi.
Tôi không muốn Trình Phong chạm vào cô ta, tôi đưa tay ra gạt tay anh ra theo bản năng – buông cô ta ra!
Nhưng bàn tay tôi xuyên qua tay anh, tan biến không chút dấu vết, như chính sự tồn tại của tôi.
Ngón tay của Trình Phong lướt nhẹ trên cổ cô ta, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể si*ết chặt lại:
“Sợ anh à?”
“Sao em phải sợ anh chứ?”
Tiết Lỵ nghiêng đầu, vòng tay qua cổ anh:
“A Phong, em muốn sinh cho anh một đứa con, được không?”
“Tại sao?”
“Vì như vậy, chúng ta sẽ mãi mãi hòa làm một.”
Trình Phong im lặng trong chốc lát rồi vỗ về nhẹ lên đầu cô ta:
“Được.”
Tiết Lỵ vui sướng ôm chặt lấy anh.
“Em muốn có gia đình, chúng ta sẽ tự tạo ra.”
Trình Phong chăm chú nhìn cô ta:
“Không cần ai khác, được không? Những người kia, tìm lại để làm gì, tất cả đều không cần.”
Tiết Lỵ ngẩn ngơ đáp:
“Vâng.”
Trong khoảnh khắc đó, tôi dường như thấy trên gương mặt vô cảm của Trình Phong hiện lên một nét nghi hoặc.
“Thiếu gia, lão gia mời ngài qua bên đó.”
Quản gia gõ cửa bên ngoài.
Trình Phong không hề do dự, nhanh chóng chỉnh lại trang phục và bước ra ngoài.
“A Phong.”
Tiết Lỵ kéo áo, để lộ bờ vai quyến rũ, gọi anh bằng giọng đầy mê hoặc:
“Em chờ anh về nhé.”
Trình Phong quay đầu, nhìn cô ta thật sâu.
Anh đột nhiên mỉm cười:
“Được.”
Nhìn nụ cười của anh, tôi không thể kìm được mà run rẩy, theo bản năng muốn lẩn tránh, nhưng quên mất rằng bây giờ anh không thể nhìn thấy tôi.
Tiết Lỵ có hệ thống, cô ta có thể nhìn thấy tất cả ký ức của tôi, nhưng cô ta lại không thực sự cảm nhận được sự đáng sợ của Trình Phong.
6
Trình Phong rời đi, Tiết Lỵ đắc ý nằm dài trên giường, cười khúc khích:
“Hệ thống, Trình Phong này cũng không khó chinh phục lắm, anh ta không hề phát hiện ra điều gì. Chẳng bao lâu nữa, tôi sẽ thành công thôi.”
“Chỉ cần thi thể của Tuyết Lê không bị phát hiện, thì sẽ không ai biết tôi không phải là cô ta.”
Cô ta mở điện thoại, trên đó hiện lên một đoạn video giám sát, cha mẹ chúng tôi đang xử lý thi thể của tôi:
“Giờ thì cô ta sẽ mãi mãi biến mất.”
You cannot copy content of this page
Bình luận