“Bạch Lê, tối qua Tạ Tĩnh Xuyên không về ký túc xá, cô cũng không quay lại, giờ trên mặt còn mang đầy vẻ xuân tình như thế. Nói đi, có phải tối qua hai người đã đi khách sạn không?”
Đường Lỗi đột nhiên hét lớn.
Tôi định đáp trả, nhưng lại bị Hứa Hựu khẽ kéo tay áo.
Vì vậy, tôi chỉ lạnh lùng liếc Đường Lỗi một cái, chẳng thèm mở miệng.
Sắc mặt của Tạ Tĩnh Xuyên thì đã tối sầm lại.
“Đường Lỗi, có chuyện gì thì nhằm vào tôi, đừng kéo A Lê vào.”
“Nếu cậu còn dám xúc phạm A Lê, tôi tuyệt đối không tha cho cậu.”
Đường Lỗi bật cười lạnh lẽo:
“Cậu còn gọi thân thiết như vậy, dám nói hai người vẫn trong sạch à?”
Sau đó, anh ta trừng mắt nhìn tôi đầy tức giận:
“Tôi đã nhiều lần muốn đưa cô đi khách sạn, nhưng cô không chịu!”
“Kết quả là Tạ Tĩnh Xuyên vừa lên tiếng, cô lập tức tùy tiện trao thân mình cho cậu ta!”
“Sao cô lại rẻ tiền như thế? Trước đây tôi thật không nên tôn trọng ý nguyện của cô!”
Tạ Tĩnh Xuyên nghe vậy thì lập tức siết chặt nắm đấm, gương mặt tối sầm, lao về phía Đường Lỗi định tung một cú đấm.
Nhưng cảnh sát bên cạnh đã lường trước tình huống, nhanh chóng giữ chặt lấy anh ta.
Tuy nhiên, trong khi họ ngăn được Tạ Tĩnh Xuyên, lại quên mất Hứa Hựu và Hoàng Hạo Thiên.
Cả hai xông tới từ hai bên, mỗi người giáng một cú đấm vào mặt Đường Lỗi.
Nếu không nhờ cảnh sát can thiệp kịp thời, có lẽ họ đã tiếp tục ra tay.
“Đồ ăn nói hàm hồ, A Lê đã chia tay với cậu rồi, cô ấy ở bên ai thì liên quan gì đến cậu?”
Hứa Hựu cười nhạt, ánh mắt đầy chế giễu.
Hoàng Hạo Thiên cũng nghiêm mặt, ánh mắt lạnh lùng:
“Cậu không biết vì sao A Lê lại chia tay cậu sao? Một kẻ cặn bã như cậu đáng bị đánh.”
Nói xong, anh lấy điện thoại ra, mở một đoạn ghi âm và đưa cho cảnh sát nghe:
“Thưa các đồng chí cảnh sát, Tĩnh Xuyên chỉ vì không chịu nổi sự đê tiện của Đường Lỗi mà muốn bảo vệ A Lê, một cô gái vô tội, nên mới ra tay.”
Nghe xong đoạn ghi âm, vài cảnh sát nhíu mày, trong đó, hai nữ cảnh sát nhìn Đường Lỗi bằng ánh mắt đầy ghê tởm.
Dẫu vậy, họ vẫn bối rối nói:
“Dù lý do là gì, việc Đường Lỗi bị thương nhẹ vẫn là sự thật.”
Tạ Tĩnh Xuyên bình thản đáp:
“Tôi sẵn sàng bồi thường chi phí chữa trị, nhưng tuyệt đối sẽ không xin lỗi một kẻ cặn bã.”
Đường Lỗi nghe vậy thì gào lên giận dữ:
“Ai thèm cái tiền bồi thường của cậu? Cứ chờ mà đi tù đi!”
Tạ Tĩnh Xuyên không chút nao núng, ánh mắt vẫn lạnh nhạt:
“Vậy thì phải xem cậu có khả năng đó hay không.”
Vừa dứt lời, cửa đồn cảnh sát mở ra, hai người đàn ông mặc vest chỉnh tề bước vào.
“Chào các đồng chí cảnh sát, chúng tôi là luật sư của Tạ Tĩnh Xuyên.”
12
Với sự hỗ trợ của luật sư nhà họ Tạ, Tạ Tĩnh Xuyên được bảo lãnh ra ngoài.
Dù không cam lòng, Đường Lỗi cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn chúng tôi rời đi.
Nhưng ngay trước khi tôi quay người, anh ta đột nhiên gọi lớn:
“Bạch Lê, chờ đã!”
“Dù em và Tạ Tĩnh Xuyên có thực sự xảy ra chuyện gì, anh cũng không để tâm. Chúng ta có thể quay lại với nhau được không?”
“Anh nhận ra, chỉ sau khi mất đi em, anh mới hiểu rằng anh thật sự yêu em.”
Gương mặt Đường Lỗi hiện lên một tia hy vọng.
Nghe vậy, tôi chỉ thấy buồn nôn.
Chưa kịp đáp lời, Hứa Hựu đã nhanh miệng lên tiếng:
“Cậu không xứng!”
“Đi thôi, A Lê!”
Tôi gật đầu, không quay đầu lại, rời khỏi đồn cảnh sát.
Tôi hiểu rõ lý do Đường Lỗi đột ngột muốn nối lại.
Chẳng qua là anh ta đã bị giọng nói của tôi mê hoặc, nhưng lại chưa chiếm được thân thể tôi, nên cảm thấy không cam lòng mà thôi.
Nhưng lần này, tôi tuyệt đối sẽ không ngoái lại.
13
Rời khỏi đồn cảnh sát, tôi không hiểu vì sao lại cảm thấy có ánh mắt ai đó luôn dõi theo mình.
Sau khi thức tỉnh huyết mạch, năm giác quan của tôi đều nhạy bén hơn rất nhiều.
Vì vậy, tôi chắc chắn rằng có kẻ đang âm thầm theo dõi tôi.
Nhưng mỗi lần quay đầu lại, tôi đều chẳng thấy gì.
Tôi khẽ nhíu mày, lòng bỗng chùng xuống.
Bất kể kẻ đó là ai, tôi nhất định sẽ tìm ra hắn!
14
Khi về đến trường, việc tôi đi cùng ba người Hứa Hựu lập tức thu hút không ít ánh mắt tò mò.
Tôi mơ hồ nghe được vài tiếng thì thầm:
“Chính là cô ấy, khiến Tạ Tĩnh Xuyên và Đường Lỗi đánh nhau, trông cũng bình thường thôi mà.”
“Nghe nói cô ta còn là một người câm nữa.”
“Thật không hiểu nổi cô ta có gì đặc biệt.”
“Nhưng tôi lại nghĩ Bạch Lê đúng là hình mẫu lý tưởng đấy! Được vây quanh bởi toàn mỹ nam, tôi cũng muốn sống như thế! Bây giờ làm bạn với cô ấy còn kịp không?”
Khóe miệng tôi giật giật, bất giác nhận ra một điều.
Hứa Hựu là đội trưởng đội bóng rổ, có không ít fan nữ hâm mộ.
Hoàng Hạo Thiên là thiên tài ngành công nghệ thông tin, lượng người mến mộ cũng chẳng thua kém.
You cannot copy content of this page
Bình luận