Nhưng chỉ vài giây sau, họ đồng loạt lao về phía tôi, tranh nhau giành lấy cơ hội.
9
Vì mang trong mình huyết mạch nhân ngư, tôi thường xuyên cần ngâm mình trong nước.
Vì vậy, khi thuê nhà, tôi đặc biệt chọn một căn có bồn tắm siêu lớn.
Tuy nhiên, sau khi đôi chân tôi hóa thành đuôi cá, bồn tắm vốn đã trở nên chật chội hơn nhiều.
Giờ lại có thêm ba người bước vào, nước trong bồn lập tức tràn ra ngoài.
Do quá tò mò, cả ba người đều đưa tay chạm vào đuôi cá của tôi.
“Đẹp quá! Thì ra mỹ nhân ngư thực sự tồn tại.”
Hoàng Hạo Thiên thốt lên đầy kinh ngạc.
Cảm giác ấm áp từ đầu ngón tay họ khiến toàn bộ vảy trên cơ thể tôi bất giác khẽ mở ra.
Lúc này, Hứa Hựu đột nhiên ngừng lại khi tay chạm vào phần đuôi lớn của tôi.
Rồi anh tò mò đưa những ngón tay thon dài lướt qua.
Cơ thể tôi lập tức mềm nhũn, giống như một con cá mắc cạn, chỉ có thể dựa vào sự tiếp xúc cơ thể để giảm bớt cảm giác khó chịu đang lan tỏa.
Mãi cho đến khi mặt trời mọc vào sáng hôm sau, đuôi cá của tôi biến trở lại thành đôi chân, tôi mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, tôi được một trong số họ bế lên giường và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.
10
Khi tôi tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao.
“A Lê, em tỉnh rồi à? Có đói không?”
Hứa Hựu nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng, sau đó đỡ tôi ngồi dậy.
Thấy chỉ có Hứa Hựu ở đây, lòng tôi chợt trùng xuống.
Hôm qua quá mệt mỏi, sau khi thả lỏng tinh thần, tôi thiếp đi ngay, nên quên mất việc thôi miên họ.
“Hoàng Hạo Thiên và Tạ Tĩnh Xuyên đâu rồi?”
Nghe tôi hỏi, vẻ mặt Hứa Hựu lập tức sa sầm.
“A Lê, em vừa tỉnh dậy đã quan tâm đến hai người họ trước sao?”
Tôi cố nở nụ cười gượng gạo:
“Em chỉ sợ họ bị em làm cho hoảng sợ mà chạy mất thôi.”
Lúc này, Hứa Hựu mới cười trở lại:
“Sao có thể? Chúng tôi còn chưa kịp thích em nhiều hơn nữa, làm sao mà sợ được?”
“Đừng lo, chuyện của Tạ Tĩnh Xuyên và Đường Lỗi đánh nhau đã kinh động đến cố vấn học tập, nên họ phải về trường trước.”
“Về chuyện em là nhân ngư, chúng tôi sẽ không nói với bất kỳ ai đâu.”
Dường như Hứa Hựu đã đoán được nỗi lo trong lòng tôi, và trịnh trọng cam đoan.
Làm ơn đi, đây là một nàng mỹ nhân ngư thực thụ, sao họ có thể ngu ngốc đến mức để người khác biết chuyện huyền diệu này được.
Hứa Hựu chỉ tiếc rằng hôm qua anh ta không đuổi được hai người kia, nếu không giờ đây anh đã có thể độc chiếm A Lê.
Nhưng tình hình bây giờ, anh phải chia sẻ cô ấy với hai tên đáng ghét kia.
Nghe lời đảm bảo của Hứa Hựu, tôi tạm thời thở phào nhẹ nhõm.
“Ừm.”
Lúc này, ánh mắt Hứa Hựu bất giác dừng lại ở đôi chân của tôi, nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Sau đó, anh hơi ngập ngừng, nhưng không giấu được sự mong chờ:
“A Lê, chân của em… có thể biến lại thành đuôi cá không?”
Khóe miệng tôi giật giật:
“Sao? Anh thích em biến thành nhân ngư hơn à?”
Gã này đúng là gan to bằng trời.
Hứa Hựu ngượng ngùng gãi gãi sau gáy, mặt đỏ bừng:
“Không hẳn, chỉ là khi em biến thành mỹ nhân ngư, trông rất đẹp. Anh thích lắm.”
Nghe vậy, tôi khẽ cong môi:
“Sau khi hoàn toàn thức tỉnh, em có thể tự do chuyển đổi giữa người và nhân ngư, nhưng chỉ trong nước mới có thể biến thành nhân ngư.”
Đôi mắt Hứa Hựu lập tức sáng rực:
“Thế thì tuyệt quá! Nhà anh có hồ bơi, em muốn biến khi nào cũng được.”
“Được.”
Tôi mỉm cười đồng ý.
Lúc này, điện thoại của Hứa Hựu vang lên.
Sau khi nghe máy, anh cau mày rồi buông một câu chửi thề:
“Chết tiệt, th*ằng ch*ó Đường Lỗi kiện Tạ Tĩnh Xuyên rồi! Cảnh sát vừa gọi anh đến đồn một chuyến.”
Nghe vậy, tôi lập tức đứng dậy:
“Để em đi cùng anh.”
Dù sao, Tạ Tĩnh Xuyên cũng vì bảo vệ tôi mới đánh nhau với Đường Lỗi.
Về tình hay về lý thì tôi đều nên đến.
Hứa Hựu nghe vậy, vẻ mặt có chút khó xử:
“Em đi cũng được, nhưng hứa với anh, bất kể có chuyện gì xảy ra, em cũng đừng nói gì, được không? Anh sợ người khác cũng sẽ yêu em.”
Tôi sững lại một chút, sau đó gật đầu:
“Ừm, em biết rồi.”
Sau khi thức tỉnh hoàn toàn, khả năng mê hoặc bằng giọng nói của tôi còn mạnh hơn trước.
Sự lo lắng của Hứa Hựu không hề vô lý.
11
Khi đến đồn cảnh sát, vừa thấy tôi bước vào, Tạ Tĩnh Xuyên và Hoàng Hạo Thiên lập tức quay sang nhìn tôi.
“A Lê, sao em cũng tới đây?”
Tạ Tĩnh Xuyên khẽ nhíu mày.
Nghe câu hỏi của Tạ Tĩnh Xuyên, Đường Lỗi với khuôn mặt sưng vù như đầu heo lập tức chỉ tay vào mặt anh, gào lên:
“Chết tiệt, tôi biết ngay cậu có ý với Bạch Lê mà!”
“Tôi còn coi cậu là anh em, ai ngờ cậu lại muốn đập chậu cướp hoa!”
Nói xong, Đường Lỗi bất ngờ quay sang, ánh mắt lướt từ trên xuống dưới nhìn tôi chăm chăm.
Chỉ trong chốc lát, sắc mặt anh ta tái nhợt.
You cannot copy content of this page
Bình luận