Sau Khi Thức Tỉnh Huyết Mạch Nhân Ngư

Chương 3:

Chương trước

Chương sau

Nhưng tôi không ra mở.

 

Huyết mạch đã bắt đầu thức tỉnh, đôi chân tôi sắp sửa hóa thành đuôi cá.

 

Tôi cầm điện thoại lên, khó nhọc gửi mật mã khóa cửa vào nhóm chat.

 

Chưa đầy vài giây sau, cánh cửa được mở ra.

 

Người đầu tiên lao vào có lẽ là Hứa Hựu. Anh vừa vào đã lớn tiếng gọi:

 

“Bạch Lê, em đâu rồi?”

 

Tạ Tĩnh Xuyên phía sau không cam lòng, cằn nhằn:

 

“Chết tiệt, rõ ràng tôi đến trước cửa rồi mà.”

 

Hứa Hựu khẽ hừ một tiếng:

 

“Nhưng người vào cửa đầu tiên là tôi.”

 

Hoàng Hạo Thiên nghe vậy không phục, bực dọc nói:

 

“Sao các cậu không nhắc đến việc tôi là người đầu tiên tìm ra địa chỉ nhà Bạch Lê nhỉ?”

 

“Nếu không phải hai cậu cứ bám theo tôi, giờ chắc các cậu còn chẳng biết cô ấy ở đâu!”

 

6

 

Nghe tiếng ba người cãi nhau, tôi không trả lời. 

 

Không phải tôi không muốn, mà vì cơn đau khiến tôi không thốt nổi một lời.

 

Trong câu chuyện cổ tích, mỗi bước đi của nàng tiên cá trên đôi chân hóa hình đều đau như dẫm trên mũi dao. 

 

Nhưng ngược lại, khi đôi chân biến thành đuôi cá trong quá trình thức tỉnh huyết mạch, cũng chẳng dễ chịu hơn chút nào.

 

Đặc biệt là khi từng chiếc vảy mọc ra từ làn da, cảm giác ấy tựa như bị lưỡi dao sắc bén cứa nát da thịt, nỗi đau tựa cực hình lăng trì.

 

7

 

Không nghe thấy tiếng tôi trả lời, ba người Hứa Hựu liếc nhìn nhau đầy nghi hoặc.

 

“Bạch Lê? Chúng tôi đến rồi, em ở đâu?” 

 

Hoàng Hạo Thiên lớn tiếng gọi.

 

Tạ Tĩnh Xuyên thì dứt khoát:

 

“Mật mã đúng mà, chắc chắn đây là nhà của Bạch Lê. Chúng ta chia nhau tìm đi.”

 

Nói rồi, anh định bước về phía phòng ngủ.

 

Thấy vậy, Hứa Hựu nhanh chân lao lên trước, bước vào phòng ngủ đầu tiên. 

 

Tạ Tĩnh Xuyên thoáng tối mặt.

 

Khi phát hiện trong phòng ngủ không có ai, họ thở phào nhẹ nhõm rồi cùng quay sang nhìn về phía nhà tắm.

 

Tạ Tĩnh Xuyên vẫn còn chút lịch sự, không xông vào ngay mà gõ cửa trước:

 

“Bạch Lê, em có ở trong đó không?”

 

Lúc này, đôi chân của tôi đã hoàn toàn biến thành đuôi cá. 

 

Những chiếc vảy từ phần hông vẫn đang không ngừng mọc lên, lan dần lên tới eo.

 

Ngay khi đó, tay nắm cửa nhà tắm khẽ xoay.

 

Giây tiếp theo, cửa bị đẩy mở.

 

Tôi kiệt sức tựa vào thành bồn tắm, ánh mắt vô tình chạm phải ánh mắt của Tạ Tĩnh Xuyên.

 

Ánh mắt anh dừng lại trên chiếc đuôi cá lấp lánh đầy sắc màu của tôi, toàn thân như hóa đá.

 

Sau đó, anh đưa tay dụi mạnh mắt mình, rồi lại mở to nhìn tôi, kinh ngạc thốt lên:

 

“Chết tiệt! Nhân ngư?”

 

Hứa Hựu và Hoàng Hạo Thiên bị tiếng hét của Tạ Tĩnh Xuyên thu hút.

 

Khi họ nhìn thấy tôi trong bồn tắm, cả hai đều ngây người, gương mặt hiện rõ vẻ chấn động.

 

“Bạch Lê, sao em lại thành ra thế này?”

 

Ba người đồng loạt lao vào nhà tắm chật chội, vẻ mặt vẫn chưa hết kinh ngạc.

 

8

 

Lúc này, tôi đã hoàn toàn hóa thành hình dáng nhân ngư.

 

Chiếc đuôi cá màu xanh nhạt lấp lánh ánh sáng dưới ánh đèn, đẹp đến mê hồn. 

 

Ngay cả mái tóc của tôi cũng dài đến thắt lưng và chuyển sang màu xanh nhạt.

 

Tôi ngẩng đầu nhìn ba người đang ngẩn ngơ trước vẻ đẹp của mình rồi ngồi thẳng dậy, chậm rãi nói:

 

“Không giấu gì các anh, em mang trong mình huyết mạch nhân ngư.”

 

“Hôm nay là ngày em thức tỉnh huyết mạch, cũng là lúc bước vào kỳ phát t*ình.”

 

“Khi bước vào kỳ phát t*ình, em phải hấp thụ dương khí từ đàn ông mới có thể vượt qua.”

 

“Trong ba người, có ai muốn giúp em trải qua kỳ phát t*ình này không?”

 

Tôi không lo lắng rằng họ sẽ tiết lộ bí mật của mình.

 

Vì sau khi thức tỉnh thành nhân ngư, giọng nói của tôi không chỉ quyến rũ hơn mà còn có khả năng thôi miên. 

 

Sau kỳ phát t*ình, tôi chỉ cần thôi miên để họ quên đi tất cả những gì đã xảy ra hôm nay.

 

Nếu họ sợ hãi và muốn bỏ chạy…

 

Thì cũng đã muộn rồi!

 

Từ khoảnh khắc họ bước vào cánh cửa này, tôi sẽ không cho họ cơ hội để hối hận.

 

Nghe tôi nói, ba người Hứa Hựu lập tức đồng thanh:

 

“Tôi đồng ý!”

 

Sau đó, cả ba không hài lòng, liếc nhau đầy tức tối.

 

“Rõ ràng tôi nói trước, đồ bắt chước!” 

 

Hoàng Hạo Thiên hậm hực nhìn Hứa Hựu và Tạ Tĩnh Xuyên.

 

Tạ Tĩnh Xuyên bình thản chỉnh lại cổ áo sơ mi, chậm rãi nói:

 

“Tôi là người đầu tiên phát hiện ra Bạch Lê, nên đương nhiên tôi có quyền giúp cô ấy qua kỳ phát t*ình.”

 

Hứa Hựu hừ lạnh, nhìn thẳng vào tôi:

 

“Bạch Lê, em muốn chọn ai?”

 

Thấy Hứa Hựu hỏi vậy, hai người kia cũng lập tức hướng ánh mắt tràn đầy hy vọng về phía tôi.

 

Nhìn vẻ mê luyến và khát khao trong mắt họ, tôi hơi nheo mắt, sau đó mỉm cười, khẽ ngoắc ngón tay.

 

“Em không chọn, các anh tự quyết định ai đến trước đi.”

 

Chỉ có trẻ con mới làm ra vẻ lựa chọn.

 

Còn tôi? Tôi chọn tất cả.

 

Huống hồ, sau khi biến thành nhân ngư, cấu tạo cơ thể tôi cũng đã thay đổi. 

 

Không phải trời sinh nhân ngư đã mang trong mình d*ục vọng mãnh liệt sao?

 

Ba người nghe xong, thoáng sững sờ.

 

Hết Chương 3:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page