[Cái đuôi của anh sắp bốc khói rồi, không thể cho một cơ hội sao?]
[Xùyyy~]
18:
Ngày hôm sau sau khi chiến tranh lạnh, mẹ nuôi giao con trai bà cho tôi.
Bà cầm khăn giấy bắt đầu lau nước mắt:
“Bác sĩ nói tình trạng của Chiết Ngôn bây giờ không ổn, đã có dấu hiệu của chứng tự kỷ.”
Tự kỷ? Cố Chiết Ngôn á?
Đây là loại lừa đảo mới à?
Tôi còn đang ngơ ngác thì bà nắm chặt tay tôi:
“Giờ nó rất cần sự an ủi của con, con biết rồi đấy, con trai bác nhát gan, từ nhỏ đã bám con.”
Khụ.
Tự nhiên thấy áy náy.
Làm sao tôi có thể nói với mẹ nuôi rằng hồi nhỏ tôi đã dùng bạo lực ép buộc anh làm đệ tử của mình.
Tôi nhìn sinh vật cuộn tròn bất động trong hộp nuôi, giơ tay chọc chọc.
Kết quả là nó quấn quanh cổ tay tôi nhanh như chớp.
Mẹ nuôi lập tức ngừng lau nước mắt, xách vali lên, nở một nụ cười rạng rỡ:
“Băng Băng à, phiền con nhé. Con có thời gian thì ghé qua nhìn nó một chút, còn sống là được…”
“…”
Mẹ nuôi, dù sao mẹ cũng nên diễn thêm một giây nữa chứ.
“Rầm” một tiếng, trong phòng chỉ còn lại một người và một con rắn.
Cố Chiết Ngôn lén lút dùng đầu đuôi móc vào ngón tay tôi, thè lưỡi liếm liếm cổ tay tôi để nịnh nọt.
“Chít chít…”
Ai mà hiểu được chứ! Bây giờ hễ tôi thấy cái đuôi của anh là lại nghĩ đến chuyện hôm đó mình tự tay… ép ra…
Phừng!
Mặt tôi đỏ bừng lên.
Đúng là tôi ch3t’ mất thôi!
Tôi giấu mẹ, lén lút nhét Cố Chiết Ngôn vào túi vải và mang anh về phòng.
Buổi tối, sau khi tắm xong, tôi mặc đồ ngủ và bước ra ngoài.
Con rắn đen nhỏ cuộn tròn trên giường, ngẩng đầu chờ đợi, chẳng có chút dấu hiệu tự kỷ nào.
Tôi lau tóc và bật máy sấy lên, nhưng anh đột nhiên chui đầu vào dưới bụng.
Tôi nhớ ra rồi, hôm đó lúc tắm, hình như tôi đã mang anh vào phòng tắm cùng…
Má tôi không kiềm được mà đỏ lên.
Cố Chiết Ngôn lén thò nửa cái đầu ra nhìn tôi.
Động tác sấy tóc của tôi trở nên cứng nhắc.
Aaa!!!
Quý Ngữ Băng, cô là một người phụ nữ mạnh mẽ cơ mà! Có gì mà phải xấu hổ chứ!
Xông lên mà quấn lấy anh ấy đi!
Hơn nữa, theo một cách nào đó thì mình cũng đã thấy hết của anh ấy rồi còn gì.
19:
Sau khi sấy xong tóc, tôi chui vào chăn định giả ch3t’, à không, là đi ngủ.
Nhưng đột nhiên đầu đuôi của Cố Chiết Ngôn “bốp bốp bốp” gõ lên bàn phím điện thoại.
Để giao tiếp, anh cuộn điện thoại lại đưa cho tôi.
[Sao em không quấn lấy anh nữa?]
[Chẳng lẽ em thực sự thích rắn mũi lợn rồi sao?]
[Nó có điểm nào hơn anh chứ?]
…
[Ngủ.]
Tôi đáp.
Và rồi anh lại nhấn “emo” (buồn bã).
Anh ấy bắt đầu bám vào cửa sổ nhìn trăng.
Tôi đỡ bụng anh rồi kéo lại:
“Đừng có làm trò.”
Anh lập tức quay đầu 180 độ.
Tôi xoay cổ tay, quấn anh lại:
“Hôn hôn, hôn hôn được rồi chứ.”
Tôi nhẹ nhàng chạm môi vào đầu anh.
Anh xấu hổ đến mức lại dùng bụng che đầu mình.
Haizz.
Tâm trạng tôi rất phức tạp.
Tôi đặt anh bên cạnh gối, tắt đèn đi ngủ.
Nửa đêm, khi tôi đang ngủ say, đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay bị cào nhẹ.
Có gì đó lạnh lẽo đang áp vào người tôi.
Mở mắt ra, tôi thấy khuôn mặt của Cố Chiết Ngôn phóng đại ngay trước mắt.
Anh đang cầm tay tôi để mở khóa điện thoại, cố gắng thêm bạn lại trên WeChat.
Tôi nhìn anh làm xong mọi việc, rồi khẽ hỏi:
“Không giả vờ nữa à?”
Cố Chiết Ngôn cứng đờ một lúc, sau đó nhanh chóng nhét cái đuôi rắn đẹp đẽ của mình vào tay tôi:
“Cho em chơi.”
Anh đỏ mặt bổ sung:
“Rắn mũi lợn chẳng là gì so với anh đâu!”
Tôi kéo chăn lên nhìn thoáng qua, mặt tôi cũng đỏ theo.
Đúng vậy thật.
20:
Sau khi làm việc ngày cuối cùng và nhận lương, tôi ăn bữa chia tay với đồng nghiệp.
Tuần sau, tôi sẽ chuẩn bị trở lại trường.
Cố Chiết Ngôn đã mua vé trước nửa tháng, nếu không thì đã chẳng mua được vé.
Ngày trở lại trường, tôi không may bị đau bụng do kỳ kinh nguyệt.
Mặc dù Cố Chiết Ngôn đã nhắc tôi vài ngày trước rằng nên uống thuốc giảm đau trước, nhưng tính tôi phải chịu đau một chút mới biết quý trọng sức khỏe của mình.
Vì vậy tôi uống thuốc quá muộn, và bây giờ tôi đau đến mức cuộn tròn người lại.
Cố Chiết Ngôn đi lấy nước nóng cho tôi.
Tôi ôm bụng, thở hắt ra, thì đột nhiên Chu Nghiêu kéo vali đến trước mặt tôi:
“Ngữ Băng, cậu sao thế?”
Tôi đau đến mức không muốn nói chuyện, chỉ lắc đầu nhìn Chu Nghiêu, yếu ớt nói:
“Không sao.”
“Trông cậu không khỏe lắm, thật sự không sao chứ?”
Tôi lắc đầu.
Cậu ấy bỏ cặp sách xuống, định ngồi xuống, thì Cố Chiết Ngôn chạy tới, đưa cho tôi cốc nước nóng vừa lấy, rồi chen ngay vào chỗ:
“Không sao, có tôi ở đây rồi.”
“À, được thôi.”
Chu Nghiêu ngại ngùng dời sang một chỗ khác.
“Chị cậu không sao chứ?”
Cậu ấy ghé đầu qua hỏi.
“Không sao, chỉ là đau bụng do kỳ kinh nguyệt thôi.”
Chu Nghiêu “à à” hai tiếng, không dám hỏi thêm.
Tôi nằm dài, gần như bất tỉnh, nghe họ nói chuyện phiếm.
“À này, em trai, hay cậu cho tôi xin WeChat nhé?”
Cố Chiết Ngôn cười nói:
“Được thôi.”
“Vậy để tôi quét mã nhé.”
Tôi nhớ lúc mua vé, Chu Nghiêu còn hỏi tôi có muốn mua chung vé không.
Ban đầu tôi cũng định mua chung, để còn có thể chơi bài cùng nhau trên đường đi cho đỡ buồn.
Nhưng Cố Chiết Ngôn nhất quyết không chịu nói cho tôi biết anh mua vé ngày nào.
Lý do anh đưa ra là, anh hướng nội, không thể giao tiếp xã hội nhiều.
Thế giờ anh đang làm gì đây?
21:
Lên xe rồi, tôi đội mũ, trở thành một cây nấm nhỏ tự kỷ.
Chợp mắt một lúc mới thấy đỡ hơn.
Tôi vừa mở mắt thì thấy Cố Chiết Ngôn gõ bàn phím với vẻ giận dữ.
“Chuyện gì vậy?”
Cố Chiết Ngôn vội vàng tắt điện thoại, tôi chỉ kịp nhìn thấy ảnh đại diện của Chu Nghiêu.
“Anh đang nói chuyện gì với Chu Nghiêu vậy?”
“Không có gì.”
Anh nói.
“Em có muốn uống thêm chút nước nóng không?”
Anh hỏi.
Tôi gật đầu.
Khi xe đến bến, tôi đã hoàn toàn hồi phục.
Tôi lại trở thành người phụ nữ mạnh mẽ như một con chim ưng!
Tôi đẩy vali chạy vội vàng, lên chiếc xe buýt của trường và đi thẳng đến ký túc xá nữ sinh.
WeChat bật ra thông báo.
Con rắn nhỏ tự kỷ: [Em sẽ nhớ anh chứ?]
Lạ thật, đã hơn một tháng rồi mà vẫn chưa qua kỳ phát dục à?
Dưới đó là tin nhắn của Chu Nghiêu.
[Tối nay có muốn tụ tập không?]
“Tôi sẽ đi cùng mấy chị em trong ký túc xá, để lần sau nhé.”
Cậu ấy gửi một biểu cảm tự kỷ rồi nhanh chóng thu hồi.
“Được thôi, để lần sau vậy.”
22:
Không lâu sau khi khai giảng, rất nhanh đã đến tuần lễ đón tân sinh viên.
Tôi và Chu Nghiêu đều là thành viên hội sinh viên của khoa, tình nguyện hỗ trợ tân sinh viên làm thủ tục nhập học.
Buổi trưa, giữa mùa hè nóng bức, tôi ngồi dưới mái che, cầm cuốn bản đồ trường phát để quạt.
Quạt điện nhỏ của tôi đã hết pin từ sáng và đang sạc ở ký túc xá.
Các tân sinh viên lác đác đến báo danh, tôi cầm ô che nắng dẫn đường cho mấy người bị lạc.
Khi quay lại khu vực chính, tôi đã mồ hôi nhễ nhại.
Chỉ thấy Cố Chiết Ngôn mặc áo phông trắng, cưỡi chiếc xe điện nhỏ phóng tới, gió thổi lướt qua.
Anh ấy trông rất sáng sủa, thu hút mọi ánh nhìn.
Anh dừng lại trước mặt tôi, nâng ly trà chanh đá lạnh lên và khoe khoang:
“Chị à, vất vả rồi.”
Uống xong, anh phóng vù đi bằng chiếc xe điện:
“Chị à, cố gắng lên nhé!”
“…”
Cố Chiết Ngôn, anh cứ đợi đấy!
Mấy ngày trước, tôi và Cố Chiết Ngôn cãi nhau trên WeChat.
Bởi vì anh muốn “hôn hôn” còn tôi thì từ chối.
Các bạn ở khu chính nhìn thấy, kéo tôi lại hỏi nhỏ:
“Đây chẳng phải là Cố Chiết Ngôn bên khoa Máy tính sao? Nam thần của khoa đó! Ngữ Băng, cậu quen cậu ấy à? Là bạn trai sao?”
Tôi uống một ngụm lớn nước khoáng, rồi vặn nắp chai lại thật chặt:
“Cậu thấy giống không?”
Các bạn nữ liền bật cười, trêu đùa:
“Nhưng cậu ấy gọi cậu là chị à~ Mà tôi nhớ cậu ấy học cùng khóa với chúng ta mà~ Ồ~“
Có người ghé sát vào và nói nhỏ:
“Tôi nghe nói gia đình cậu ấy khá phức tạp.”
Có người hỏi:
“Hả? Ý cậu là sao?”
“Tôi nghe nói cậu ấy có một bà mẹ kế gần bằng tuổi mình, và mẹ kế còn theo cậu ấy vào trường. Nghe nói hai người họ còn có gì đó với nhau.”
“Hả? Ghê thế à?”
“Ngữ Băng, cậu quen cậu ấy mà? Chuyện đó có thật không?”
Tôi đột nhiên cảm thấy chột dạ:
“Khụ, tất nhiên là không phải rồi.”
Lúc này, Cố Chiết Ngôn lại phóng chiếc xe điện nhỏ của mình trở lại.
Lần này anh mang theo một hộp lớn dưa hấu ướp lạnh và một túi đậu xanh lạnh to đùng.
You cannot copy content of this page
Bình luận