12:
Tôi và Cố Chiết Ngôn quen nhau từ nhỏ, nhưng vừa gặp đã kết thù.
Lần đầu tiên nhìn thấy, tôi đã nhận nhầm anh là một bé gái xinh đẹp.
Bé con trắng hồng hồng, không phải là một cô bé xinh đẹp thì là gì!
Tôi lao tới, ôm lấy mặt anh và hôn một cái.
“Em gái đáng yêu như vậy, có phải mẹ lén sinh cho mình không?”
Anh đẩy tôi ra đầy ghét bỏ, quá đáng hơn là còn phun hai tiếng “phì phì”.
“Em gái” có chút hoang dại, nhưng tôi không sợ.
Tôi xắn tay áo lên, đè anh xuống đất và hôn cho ch3t’!
Sau này dù biết anh là con trai, tôi vẫn dựa vào sức mạnh lớn hơn, cao hơn ép anh mặc váy, biến anh thành búp bê sống của mình, mở ra trò chơi thay đồ.
Anh vừa mở miệng định gọi tôi thì tôi cắn miệng anh, anh định xé rách váy thì tôi cắn tay, anh muốn chạy thì tôi ôm chặt lấy cắn vào bắp chân.
Cắn một phát là để lại dấu răng.
Anh sợ quá khóc òa, còn tôi thì cười rạng rỡ, khoe hàm răng trắng nhỏ.
Anh càng khóc dữ hơn.
Lớn lên chút nữa, anh đi du học một mùa hè, khi về thì hoàn toàn thay đổi.
Da ngăm hơn, cơ bắp hơn, cao hơn.
Thậm chí má phúng phính cũng không còn.
Tôi khóc lóc đòi anh trả lại em gái xinh đẹp cho tôi!
Anh lạnh lùng “hừ” một tiếng.
Tôi giận đến mức cả tháng trời không thèm nói chuyện với anh.
Cho đến khi anh đỏ mặt mặc váy đến xin lỗi tôi.
Sau khi lên cấp hai, chúng tôi không nhắc lại câu chuyện đen tối đó nữa.
Về sau tôi yêu sớm thì anh tố cáo, tôi thất tình thì anh lấy ảnh xấu của tôi làm ảnh đại diện, tôi theo đuổi thần tượng thì anh chia sẻ thông tin xấu của thần tượng tôi, toàn là tin thật.
Chúng tôi đấu với nhau đến tận bây giờ.
Tôi chưa bao giờ ngờ rằng sẽ có ngày tôi hôn anh.
13:
Hôn kẻ thù không đội trời chung là cảm giác gì?
Chuyện này phải dựa vào ngoại hình.
Tôi chính là kiểu nông cạn như vậy.
Làn da mát lạnh, như thạch.
Tôi không kiềm chế được mà hút một hơi.
Đầu đuôi anh quấn tôi chặt hơn.
Anh thở dốc, khuôn mặt đỏ bừng, từng tiếng từng tiếng khẽ gọi:
“Chị ơi.”
Ai mà chịu nổi đây!
Tôi lập tức lật người ngồi lên đuôi rắn của anh.
Có thể cảm nhận được sự vụng về của anh, vì anh làm tôi chảy máu môi.
Tôi vừa định cắn trả, nhưng bỗng nhiên cảm thấy chóng mặt, và tôi hoàn toàn mất ý thức.
Không ngờ rằng, kẻ thù của tôi lại là một con rắn có độc.
…
14:
Khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi đang nằm trên giường và được truyền nước biển.
Chú Kim ngồi bên cạnh.
Ông ấy nói cho tôi biết Cố Chiết Ngôn đã bị cục quản lý yêu quái đưa đi cách ly.
“Vậy anh ấy là xà yêu ạ? Có thể bay không? Có phép thuật không? Có thể truyền dạy biến đá thành vàng không?”
Tôi lập tức trở thành một chú chuột trong ruộng dưa, hào hứng nhảy nhót.
“Không có ý đồ gì khác, tôi chỉ muốn tận dụng hết khả năng của mình để phát huy kỹ thuật này.”
“…”
Mặt chú Kim không biểu cảm:
“Không có đâu. Sau khi thành lập nước, không cho phép yêu quái xuất hiện nữa. Những loài có thể hóa thành người như chúng tôi, được gọi chung là thú nhân.”
Tôi đột nhiên mất hết hứng thú:
“Ồ…”
15:
Ngày hôm sau, bố mẹ của Cố Chiết Ngôn vừa kết thúc kỳ nghỉ và trở về nhà.
Tôi chạy đến hỏi thăm tình hình của Cố Chiết Ngôn, tiện thể mang ít cá khô chiên mà gia đình tôi đã chuẩn bị.
Mẹ nuôi xua tay nói:
“Chuyện của Chiết Ngôn khá nghiêm trọng, chắc phải mất mười ngày nửa tháng mới ra được.”
Tôi không nhịn được thốt lên:
“Nghiêm trọng vậy sao ạ!”
Mẹ tôi, đang chạy tới với một nắm hành, liền hét lên:
“Cái gì! Chiết Ngôn bị bắt vào tù rồi sao?”
“……”
Mẹ nuôi bình thản giải thích:
“Không phải vào tù, chỉ là bị giam trong nửa tháng.”
Nói xong, mẹ tôi còn cười tủm tỉm nắm tay tôi, bổ sung thêm:
“Ở ngoài mà lại cắn người, phải cho nó một bài học nhớ đời.”
Người bị cắn là tôi: “…”
Tôi có muốn nói cũng không dám nói với mẹ, rằng người anh cắn chính là môi tôi.
Ban đầu mẹ tôi còn bán tín bán nghi, giờ thì hoàn toàn tin tưởng.
Sau khi về nhà, mẹ tôi đóng cửa lại.
Bà ghé sát tai tôi hỏi với vẻ mặt lo lắng:
“Giờ tình trạng của Chiết Ngôn như thế này có ảnh hưởng đến việc con cái sau này thi công chức không?”
“Hả?”
Mẹ tôi nghiến răng, nắm lấy tay tôi nói:
“Nếu con thật sự muốn sống với nó cả đời cũng được, nhưng đừng đăng ký kết hôn, như vậy tốt cho con cái hơn.”
“…”
16:
Lại lần nữa mất đi con rắn yêu quý, tôi không chỉ điên cuồng trên mạng mà còn quay ra đăng trạng thái chỉ mình Cố Chiết Ngôn có thể xem.
[Ngày đầu tiên mất đi Tiểu Hắc, nhớ nó.]
Kèm theo một trái tim tan vỡ.
[Ngày thứ hai mất Tiểu Hắc, ôm trái ấp phải là hình phạt tôi đáng phải nhận.]
Trong video, tôi quấn mỗi tay một con rắn gạo, tiếng nói của tôi vang lên khắp màn hình.
[Ngày thứ ba mất Tiểu Hắc, ah! Rắn bò! Rắn lớn! Nó hung dữ quá nhưng tôi yêu nó! Quấn cổ, quấn cổ nào!]
[Ngày thứ tư mất Tiểu Hắc, nhưng tôi lại có cả một khu rừng. (Đắc ý)]
…
[Ngày thứ bảy mất Tiểu Hắc, vuốt rắn xong, hẹn ăn đồ nướng đêm khuya.]
Khi Cố Chiết Ngôn gọi video đến, tôi đang ăn đồ nướng ngoài quán.
Vừa mở video, tôi liền thấy một con rắn nhỏ đen đang “chít chít chít” thè lưỡi vào ống kính.
Đôi mắt nó nửa rủ xuống, trông thật đáng thương.
Cho đến khi nửa cái đầu của Chu Nghiêu lọt vào khung hình.
Nó khựng lại một lúc.
Rồi bất ngờ chuyển sang tư thế phòng thủ, đầu rướn về phía trước, như sẵn sàng lao tới cắn.
“Cậu thử món nầm bò nướng này đi, đây là đặc sản ở đây, vừa vào miệng đã tan ra với vị béo ngậy đầy sữa.”
Khi thấy Chu Nghiêu đặt xiên nầm bò trước mặt tôi, mắt con rắn đỏ bừng.
Nó trông thật hung dữ, dường như chỉ muốn lao ra khỏi màn hình!
Ban đầu tôi đi ăn đồ nướng cùng mấy người bạn làm thêm, nhưng trên đường lại tình cờ gặp Chu Nghiêu và bạn của cậu ấy.
Cậu ấy nói biết một quán đồ nướng rất ngon, và là dân ăn uống, nghe thế là chúng tôi động lòng liền hẹn nhau đi cùng.
Chu Nghiêu nhíu mày, lo lắng nói:
“Đây là con rắn hổ đen mà cậu nuôi sao? Hình như nó khá hung hăng? Cậu có muốn đổi sang nuôi một con rắn mũi lợn hiền lành hơn không? Loài này màu hồng, rất đáng yêu.”
Trong video, Cố Chiết Ngôn càng trở nên bực bội, cái đuôi “bốp bốp” đập vào màn hình, còn liên tục thè lưỡi phun nước bọt về phía Chu Nghiêu.
Chu Nghiêu nhíu mày sâu hơn:
“Thường ngày nó cũng thế này sao? Có cần đi khám thú y không?”
Từ “thú y” vô tình chọc đúng điểm buồn cười của tôi, khiến tôi không nhịn được mà bật cười.
Nói xong, tôi lập tức quay sang nói với Cố Chiết Ngôn trong video:
“Báo cáo xong.”
Cái đuôi của con rắn đập một cái, rồi nó thẳng tay tắt video.
Tính khí cũng không vừa nhỉ.
Ai bảo bảy ngày nay anh không để ý đến tôi, tức ch*ết anh luôn!
17:
Sau khi ăn đồ nướng xong, Chu Nghiêu rủ tôi đi dạo chợ đêm.
Nhưng tôi phải về nhà nên từ chối.
Tôi phóng xe điện về nhà như bay.
Về đến nhà, tôi vừa định lấy điện thoại ra để gọi video cho Cố Chiết Ngôn.
Nhưng khi mở lên, tôi thấy anh đã nhắn tin dội bom suốt đường về.
[Cô gái! Em nhớ tôi chưa đầy một ngày mà đã thế này rồi sao!]
[Em có thấy xứng với nỗi si mê suốt nửa tháng qua không?]
[Hừ, còn rắn lớn à? Nó có lớn bằng tôi không?]
[Tôi nói cho em biết, Quý Ngữ Băng, lần sau em đừng mơ cầu xin sờ tôi nữa, không đời nào!]
[Sao em không nói gì, đồ nướng ngon lắm à?]
[Hừ, còn rắn mũi lợn, cái thứ suốt ngày giả ch*ết thì có gì tốt?]
[Em đã thấy con rắn nào như tôi chưa, nửa người nửa rắn, không chỉ có cơ bụng mà còn có khuôn mặt đẹp trai!]
[Quý Ngữ Băng, tôi nói cho em biết, em thiệt thòi lớn rồi!]
[Chặn em luôn!]
[Không thèm trả lời à, tôi thực sự chặn em rồi đấy!]
[Được thôi, Quý Ngữ Băng, cứ ăn đồ nướng của em đi!]
Tôi cười lăn lộn trên giường.
Đến khi tôi gọi video lại, thì phát hiện Cố Chiết Ngôn đã thật sự chặn tôi.
Nụ cười trên môi tôi lập tức tắt ngúm.
Tôi liền lao sang QQ và dội bom tin nhắn lại cho anh.
[Cố Chiết Ngôn, anh giỏi lắm! Dám chặn tôi! Đợi đấy!]
[Hối hận rồi đúng không? Cũng không phải là không thể thêm lại.]
Ba phút sau.
Cố Chiết Ngôn:
[Em đâu rồi?]
[Tôi đã gửi yêu cầu kết bạn rồi, đồng ý đi!]
Tôi: [Cút!]
You cannot copy content of this page
Bình luận