Sau Khi Phát Hiện Kẻ Thù Là Rắn Cưng

Chương 2

Chương trước

Chương sau

Cố Chiết Ngôn dựng chiếc xe điện nhỏ của mình, đi đến phía sau tôi, tay đặt lên vai tôi và bắt đầu xoa bóp vai tôi một cách tự nhiên:

 

“Chị làm thêm vất vả để nuôi em, để em xoa bóp cho chị.”

 

Tôi thật sự cảm ơn em, em đúng là một đứa em hiếu thảo.

 

Ngay trước mặt bạn học của tôi mà anh dựng lên hình tượng “chị gái yêu thương em trai” như thế đấy.

6:

Dường như Chu Nghiêu là một anh chàng ngốc nghếch ngây thơ, ánh mắt đầy ngưỡng mộ nhìn tôi và Cố Chiết Ngôn:

 

“Tình cảm giữa cậu với em trai tốt thật.”

 

Tôi: “…”

 

Không phải chứ, anh bạn, cậu nói thật sao?

 

Nụ cười quay trở lại trên môi tôi.

 

“Ngữ Băng, tôi nhớ cậu thích rắn hổ mang đen mà. Cửa hàng của bạn tôi vừa mới nhập một lô mới, cậu muốn qua xem thử không?”

 

Vừa nghe đến rắn là tôi không thể che giấu nổi sự phấn khích:

 

“Thật á? Được, được chứ!”

 

Tôi đã muốn nuôi rắn từ lâu rồi.

 

Nhưng mẹ tôi thậm chí còn không cho tôi nuôi chó, chứ đừng nói đến rắn.

 

Còn ký túc xá thì càng không thích hợp để nuôi.

 

Vì thế tôi chỉ có thể thỏa mãn đam mê bằng cách làm thêm ở cửa hàng thú cưng bò sát.

 

“Tôi sẽ cho cậu xem ảnh, còn có cả rắn hai đầu vừa mới sinh nữa.” 

 

Nói xong, Chu Nghiêu vui vẻ lấy điện thoại ra, lướt ảnh cho tôi xem.

 

Đường đi trước cửa hàng khá hẹp, Chu Nghiêu đi ngang hàng với tôi, còn Cố Chiết Ngôn lặng lẽ đi theo phía sau.

 

Suốt dọc đường, tôi cứ cảm thấy phía sau lưng mình có một làn hơi lạnh lướt qua.

 

Cửa hàng của bạn Chu Nghiêu cách chỗ tôi làm thêm một con phố, mới mở, không gian rộng hơn bên tôi, và số lượng loài rắn cũng nhiều hơn.

 

Tôi cầm một con rắn hổ mang đen trên tay, vui vẻ nghịch, rồi bất ngờ ngước lên, bắt gặp ánh mắt âm u của Cố Chiết Ngôn.

 

Không hiểu sao, bỗng dưng tôi cảm thấy hơi tủi thân.

 

Tôi ngẩn người một lúc, sờ sờ đầu con rắn, rồi thả nó lại vào hộp nuôi.

 

Chu Nghiêu đột nhiên hỏi:

 

“Cậu thích con nào, tớ tặng cậu?”

 

“Hả?” 

 

Tôi vừa định nói như vậy thì không hay lắm.

 

Vả lại tôi cũng không thể nuôi được mà!

 

Bỗng nhiên, có một tiếng “bịch” vang lên phía sau, kèm theo tiếng rên đau đớn.

 

Tôi quay lại thì thấy Cố Chiết Ngôn bị một cái ghế làm vấp ngã xuống đất, và trong chớp mắt, mắt cá chân của anh sưng phồng lên.

 

Trông thật đáng sợ.

 

Tôi đỡ anh ngồi xuống, thậm chí không dám chạm vào:

 

“Không phải chứ, anh có sao không? Chỗ phẳng mà cũng ngã được hả, đại ca?”

 

Từ nhỏ Cố Chiết Ngôn đã quý như vàng.

 

Anh dị ứng với rất nhiều loại thuốc, vì vậy nhà anh còn thuê hẳn một bác sĩ riêng.

 

“Không sao, chỉ là chân bị sưng, không đi được thôi, chậm trễ một chút không sao đâu, cùng lắm thì cắt chân đi. Nhưng chị đây thì khác, đó là con rắn mà chị yêu quý nhất, không thể trì hoãn được.”

 

Tôi: “…”

 

Tên trà xanh ch3t’ tiệt này lại muốn gây sự với tôi!

 

Trước ánh mắt đầy lúng túng của Chu Nghiêu, tôi gượng gạo nặn ra một nụ cười và chào tạm biệt.

 

Sau đó, tôi như gắn bánh xe lửa vào chân, dìu Cố Chiết Ngôn tập tễnh quay lại lấy xe điện, chở anh về nhà.

 

Tôi lo rằng nếu anh thật sự què, thì sẽ đổ lỗi cho tôi mất!

 

7:

Sau khi bác sĩ gia đình Chú Kim kiểm tra cho anh, tôi ngồi một bên lướt xem video mà Chu Nghiêu đã gửi, cười đến mức gò má như muốn nứt ra.

 

“Xem gì mà vui vậy?” 

 

Cố Chiết Ngôn lầm lì trườn đến gần.

 

Cằm anh tì lên vai tôi.

 

Chắc là vì trẹo chân nên tâm trạng không tốt.

 

“Xem rắn ấy.” 

 

Nhắc đến đây là tôi lại thấy bực:

 

“Con rắn nhỏ của anh mà anh còn không cho tôi sờ, chẳng lẽ tôi không được xem những con rắn khác để thỏa mãn chút sao?”

 

Một lát sau, mặt Cố Chiết Ngôn đỏ bừng, lắp bắp nói:

 

“Cho, cho em nuôi vài hôm cũng không phải là không được.”

 

“Thật sao!” 

 

Mắt tôi lập tức sáng như sao.

 

Ngay sau đó, anh đỏ mặt tía tai, trừng mắt cảnh cáo tôi:

 

“Nhưng em không được động vào… khụ, hậ*u m*ôn của rắn nhà anh.”

 

Tôi lập tức thề:

 

“Tôi đảm bảo sẽ không chạm vào, tôi đâu phải kẻ biến thái.”

 

Cố Chiết Ngôn nhìn tôi với ánh mắt u sầu:

 

“Không phải là tốt nhất.”

8:

Cuối cùng con rắn nhỏ của tôi cũng đã quay trở lại vòng tay tôi.

 

Tin xấu là bố mẹ tôi đã đi công tác về rồi.

 

Tin tốt là tôi có thể qua nhà kẻ thù không đội trời chung để nghịch rắn.

 

Tuy nhiên, mỗi lần tôi đến nhà anh để chơi với con rắn đen nhỏ, anh đều không có ở nhà.

 

Nghe nói là anh nhận dạy kèm gia sư.

 

Anh không có ở nhà càng tốt, như vậy tôi có thể thoải mái nghịch con rắn nhỏ.

 

Không thể chạm vào h*ậu m*ôn thì quấn đuôi lại cũng được chứ nhỉ.

 

Nhìn đuôi nó run run, tôi phấn khích vô cùng.

 

“Thật là gợi cảm quá!”

 

“Bảo bối nhỏ của tôi sao lại có thể gợi cảm như thế này!!”

 

“Ai là bảo bối nhỏ xinh đẹp thế nhỉ? Hóa ra là bảo bối nhỏ của tôi đây mà!”

 

Tôi quấn nó quanh mình, một tay chưa đủ, liền dùng cả hai tay.

 

Nhìn nó không ngừng quấn chặt quanh cổ tay tôi, cảm giác như nó đang siết chặt lấy tôi.

 

“Aaa!!! Rắn quấn chặt tôi!”

 

“Dính dính dính dính! Dính quá!!!”

 

Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, trang video của tôi đầy những video tôi quấn rắn.

 

Mỗi lần Chu Nghiêu hẹn tôi đi xem rắn, con rắn đen nhỏ liền tự động quấn quanh cổ tay tôi. 

 

Quấn một lúc, tôi mê mẩn, quên luôn cả Chu Nghiêu.

 

Tối nay, sau khi ăn xong, tôi định chạy ngay qua nhà kẻ thù không đội trời chung, nhưng mẹ tôi chặn lại, nhét vào túi tôi thứ gì đó, rồi còn dặn một câu:

 

“Chuyện của người trẻ mẹ không can thiệp, nhưng nhất định phải bảo vệ bản thân.”

 

Hả? Chẳng lẽ mẹ phát hiện tôi ra ngoài chơi với rắn rồi à?

9:

Vừa đẩy cửa bước vào, tôi nghe thấy tiếng nước chảy từ phòng tắm.

 

Tôi định bước tới để hù dọa anh, nhưng cửa phòng tắm đột nhiên mở ra.

 

Hơi nước tỏa ra mù mịt, chỉ thấy Cố Chiết Ngôn đang kéo theo một cái đuôi rắn to lớn trườn ra từ trong đó.

 

“To thật…”

 

Tôi không kìm được thốt lên:

 

“…một con rắn.”

 

Trời ơi, kẻ thù không đội trời chung của tôi hóa ra lại là một con rắn!

 

Tôi lập tức quay đầu định bỏ chạy, nhưng cái đuôi ướt nhẹp của anh liền quấn lấy eo tôi ngay tức khắc.

 

Anh đè tôi lên cửa.

 

Đầu đuôi rắn lộ ra một vệt đỏ quen thuộc.

 

Vậy ra kẻ thù của tôi chính là con rắn hổ mang đen bị tôi chơi đến bóng loáng đó sao?

 

“Chạy gì? Chẳng phải em thích sờ nó sao?”

 

Giọng anh khàn đặc, trầm thấp.

 

Lồng ngực trần của anh ép sát vào lưng tôi.

 

Hơi thở nóng hổi phả lên sau tai tôi, nóng đến mức tôi rùng mình, sống lưng lan tỏa cảm giác tê dại.

 

Cảnh tượng này tôi chưa từng gặp bao giờ.

 

Tôi thừa nhận là tôi ít kinh nghiệm.

 

Cái đuôi rắn quấn chặt từng vòng, thậm chí còn vén áo tôi lên, đuôi rắn lạnh buốt áp thẳng vào lưng dưới của tôi.

 

Tôi lại rùng mình.

 

Mẹ ơi cứu con, con thề là sẽ không chơi với rắn nữa!

 

“À…”

 

Tôi căng thẳng đến mức nuốt nước bọt, nhẹ nhàng nắm lấy đầu đuôi rắn của anh, định kéo nó ra.

 

Nhưng anh lại quấn chặt hơn.

 

“Chơi rồi thì phải chịu trách nhiệm.”

 

Giọng anh trầm đục, kèm theo chút uất ức khó hiểu.

 

Sợ anh sẽ nuốt chửng mình, bản năng sinh tồn của tôi lập tức kích hoạt:

 

“Chịu trách nhiệm! Tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm!”

 

“Chỉ là… anh có thể thả tôi ra trước được không?”

 

Cố Chiết Ngôn khó xử nói:

 

“Có lẽ không được. Mấy ngày nay bị em kích thích quá mức, dẫn đến việc tôi bước vào kỳ phát d*ục rồi.”

 

“Cái gì?”

 

Tôi kinh ngạc.

 

Tôi còn có khả năng đó sao?

 

Không biết Cố Chiết Ngôn đã lôi từ trong túi tôi ra một mảnh giấy bạc nhỏ từ lúc nào. 

 

Anh giơ lên nhìn và cười nhẹ.

 

“Hóa ra tối nay em đến tìm anh sớm như vậy là vì chán chơi rắn rồi, muốn chơi anh à?”

 

Mặt tôi nóng bừng.

 

Sao thứ đó lại có trong túi áo của tôi chứ?

 

Tôi vội giật lại:

 

“Phì! Anh đang nói cái gì thế hả!”

 

“Không phải, nghe tôi giải thích đã!”

 

Kết quả là anh trực tiếp cuốn tôi lên giường.

11:

Trước đây là tôi cuốn rắn, bây giờ thành rắn cuốn tôi.

 

Thật sự là một trải nghiệm thần kỳ.

 

Cái đuôi rắn đen lấp lánh những màu sắc tuyệt đẹp.

 

Đầu đuôi anh quấn lấy ngón út của tôi, siết chặt từng chút một.

 

Giống như một con thú nhỏ đang cần được vuốt ve.

 

Tôi buộc phải quan sát gần cơ bụng, ngực và cả vảy màu đen trên eo của Cố Chiết Ngôn.

 

Sờ sờ, mềm mềm, cảm giác rất tốt.

 

Không ngờ, trông anh gầy vậy mà cơ thể lại đẹp đến thế.

 

Cố Chiết Ngôn bất ngờ nắm lấy tay tôi, hàng mi ướt át khẽ rung rung:

 

“Chị à, em muốn trèo lên lưng chị.”

 

“Anh dám thử xem! Có tin tôi cắt của anh không!” 

 

Tôi dứ dứ tay mình thành hình cái kéo.

 

Cố Chiết Ngôn lập tức tiu nghỉu.

 

Giọng anh đầy u uất:

 

“Đây là lần đầu tiên em trải qua kỳ phát dục sau khi trưởng thành, em chỉ là một con rắn nhỏ không biết gì.”

 

Tôi ưỡn cổ lên:

 

“Tôi nói cho anh biết, làm nũng không có tác dụng đâu.”

 

“Vậy hôn hôn, hôn hôn có được không?”

 

Đôi mắt ướt át đầy đáng thương của anh nhìn thẳng vào tim tôi.

 

Nước mắt của đàn ông chính là liều thuốc kích thích tôi!

Hết Chương 2.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page