1:
Tôi nhặt được một con rắn hổ mang đen trong lùm cây, nó dài hơn một mét, trông cực kỳ oai phong.
Đôi mắt rắn lạnh lẽo chỉ liếc qua tôi một cái, rồi chủ động trườn lên lòng bàn tay tôi.
Ngoan quá.
May mà tôi từng làm thêm ở tiệm thú cưng bò sát, có kinh nghiệm nuôi rắn, nên tôi đỡ bụng nó và nhét vào túi.
Nếu không phải sợ vào thang máy làm người khác sợ, tôi đã nghịch nó ngay rồi!
Dáng vẻ của nó thực sự quá hoàn hảo, toàn thân đen tuyền, trong ánh sáng mờ ảo còn phản chiếu chút sắc xanh lam huyền bí.
Ra khỏi thang máy, tôi móc chìa khóa ra, bỗng nhiên túi vải nhẹ bẫng.
Lúc tôi quay lại nhìn, đầu đuôi của nó đã chạm vào khóa thông minh nhà đối diện – nhà của kẻ thù không đội trời chung của tôi!
Trời ơi, con rắn này sắp thành tinh rồi chắc!
Đối diện chính là nhà của Cố Chiết Ngôn, kẻ thù của tôi.
Vài hôm trước, bố mẹ anh đi du lịch, chỉ còn mình anh ở nhà.
Tôi vội vàng kéo con rắn lại, nhẹ nhàng vỗ lên đầu nó cảnh cáo:
“Mày có biết trong kia là ai không mà dám xông vào? Nếu bị hắn bắt, mày chờ mà bị lột da hầm canh rắn đấy!”
Không biết có phải là ảo giác của tôi không, con rắn hình như cứng đờ một lúc.
Nhưng ngay sau đó, nó lại vươn dài cổ để với tới khóa mật mã.
Cái lưỡi rắn thè ra chạm vào khóa mật mã.
Tôi nhanhy cuốn nó lại trên tay, khẽ mắng nó:
“Con rắn nghịch ngợm này! Để xem chị dạy dỗ mày thế nào nhé!”
Nó đột nhiên im lặng.
2:
Khép cửa lại, tôi sờ lên lớp vảy trơn mượt của con rắn, cảm giác phấn khích lên đến đỉnh điểm, tôi lập tức mở màn nghịch rắn!
Ban đầu, nó còn kháng cự, giơ cổ lên bò ra ngoài, nhưng sau khi tôi vuốt ve mượt mà, nó ngoan ngoãn cuộn tròn trên cổ tay tôi, đầu nó tựa lên lòng bàn tay tôi, không ngừng thè lưỡi về phía tôi.
Vừa vui vẻ nghịch rắn, tôi vừa quay video, cảm thán:
“Rắn đen quả nhiên là quyến rũ nhất.”
Cho đến khi tôi vô tình chạm mắt với đôi mắt đen láy của nó.
Không hiểu sao, tôi lại thấy trong mắt một con rắn có ba phần chế giễu và bảy phần ngạo mạn.
Cảm giác như đang nhìn kẻ thù không đội trời chung là sao?
Sau khi tìm được một hộp đựng trong suốt, tôi đặt nó vào và chuẩn bị đi tắm.
Kết quả là chỉ trong lúc tôi lấy đồ ngủ, nó đã vượt ngục ba lần.
Sợ nó chạy lung tung, tôi bèn ôm cả cái hộp vào phòng tắm.
Ánh mắt tôi không rời khỏi nó.
Khi tôi vội vàng tắm xong, nó đã cuộn tròn thành một quả bóng, suýt nữa tôi không thể tìm thấy cái đầu của nó.
Tôi lau tóc, trêu nó.
Nó thè lưỡi, đầu cúi thấp đối diện với tôi, rồi lập tức quay đầu bò ngược về hướng khác, giấu luôn cái đầu.
“Sao còn xấu hổ nữa cơ?”
“Chắc chắn là do chị chưa nghịch đủ rồi!”
Tôi cầm bụng nó và kéo lại.
Ngón tay tôi vô tình chạm vào đuôi của nó, và đột nhiên, nó rùng mình, đầu đuôi uốn cong quấn lấy ngón út của tôi.
Tôi biết rằng đầu và đuôi là những điểm nhạy cảm của rắn.
Nhưng tôi khá biến thái, tôi thừa nhận điều đó.
Tôi dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đuôi của nó:
“Cưng ơi, em là rắn đực hay rắn cái nhỉ? Để chị xem nào.”
Nhân lúc nó còn chưa phản ứng kịp, tôi chộp lấy đuôi nó, nhẹ nhàng vuốt lên.
Nó giãy giụa đến mức suýt xoắn lại trên cổ tay tôi thành một cái nút thắt.
Nhưng tôi là một tay chơi rắn có kinh nghiệm, sao có thể để nó dễ dàng thoát khỏi tay được?
Tôi khéo léo đẩy ra hai thứ nhỏ xíu.
Tôi cầm điện thoại lên, “Tách tách” chụp vài bức ảnh.
“Hóa ra là rắn đực à.”
“Nhỏ nhỏ nhưng cũng đáng yêu mà.”
“Chúng ta có hai cái, vậy là quá tuyệt rồi.”
Con rắn hổ mang đen trông như đã bị tôi nghịch đến mức chẳng còn sức sống, nó nằm bẹp trên cánh tay tôi, như thể đã hoàn toàn chịu trận.
3:
Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy, phát hiện con rắn tôi nhặt được đã biến mất.
Tôi suýt nữa thì phát điên.
Lần theo dấu vết nó để lại khi vượt ngục, tôi tìm đến phòng ngủ phụ.
Khi vừa đẩy cửa vào, tôi lập tức chạm phải ánh mắt đỏ ngầu của kẻ thù không đội trời chung.
“Ch*ết tiệt!”
Tôi giật mình.
“Sao anh lại ở đây?”
Anh nhìn tôi với ánh mắt u ám, đầu tai còn hơi đỏ.
Không có thời gian nghĩ ngợi nhiều, tôi liền mở ngay album ảnh trên điện thoại, đẩy trước mặt anh.
“Anh có thấy con rắn đen này không?”
Tôi sốt sắng nhìn anh, nhưng lại thấy mặt anh cùng với cổ nhanh chóng đỏ bừng, đỏ đến mức như miếng gan lợn ở chợ.
Gì thế này, anh đỏ mặt cái quái gì vậy?
Tôi cúi đầu nhìn xuống, hả?
Hai cái “bé xinh” hiện lên màn hình?
“Xin lỗi nhé.”
Tôi giữ mặt không đổi sắc, lập tức lướt qua một tấm khác.
Lúc tôi giơ điện thoại lên để cho Cố Chiết Ngôn xem lần nữa, anh liền giật lấy điện thoại của tôi.
Tôi còn tưởng anh định nhìn rõ hơn, rồi giúp tôi tìm con rắn đen.
Kết quả là, anh xóa hết sạch những bức ảnh tôi vất vả chụp tối qua.
Tôi tức giận đến bùng nổ.
“Anh dựa vào cái gì mà xóa tư liệu của tôi! Tôi còn định đăng video hướng dẫn cách phân biệt giới tính rắn cơ mà!”
Có một khoảnh khắc, Cố Chiết Ngôn dường như sắp vỡ vụn.
“Em… còn muốn đăng lên nữa à?”
“Đừng có mơ!”
Toàn thân anh tỏa ra khí lạnh, tay nhanh chóng xóa hết ảnh.
Tôi hoảng hốt, lập tức túm lấy cổ áo anh, nhón chân cố với lấy điện thoại.
Nhưng làm sao với tới được.
Tôi tức giận thêm một lần nữa:
“Dựa vào cái gì! Đó là do tôi tự tay ép ra đấy!”
Cố Chiết Ngôn sững lại một lúc, tai anh đỏ bừng như sắp nhỏ máu.
Nhìn khuôn mặt anh tuấn đỏ bừng của anh, tôi không kìm nổi mà nuốt khan một cái.
Thật lòng mà nói, trông anh lúc này thực sự rất gợi cảm.
Giọng tôi bỗng trở nên yếu ớt:
“Chỉ là một tấm ảnh xác định giới tính của con rắn đực nhỏ thôi mà, anh có cần phải như vậy không.”
“Tôi biết là anh đang xấu hổ, nhưng anh đừng xấu hổ nữa.”
“Quý Ngữ Băng!”
Giọng anh run rẩy vì vừa xấu hổ vừa tức giận.
Ai mà hiểu được cơ chứ!
Chỉ với một tiếng gọi đó thôi, hình tượng người luôn giữ mình của anh lập tức sụp đổ.
Anh nghiến răng ken két:
“Nó là con rắn của tôi.”
Để giành lại điện thoại của mình, tôi lao thẳng lên người anh:
“Anh nói là của anh thì là của anh à? Bằng chứng đâu?”
Kết quả là anh thật sự có bằng chứng.
Anh thậm chí còn có ảnh của con rắn đen nhỏ từ khi nó còn là rắn con.
Không sao, của anh thì đã sao, tôi có thể tiến thoái linh hoạt.
Tôi trượt xuống, ôm chặt lấy chân anh:
“Anh để tôi vuốt ve nó chút được không?”
Anh từ chối ngay lập tức:
“Không thích hợp.”
Không thích hợp gì chứ, rõ ràng là không muốn.
Tôi mất đi con rắn yêu quý, lòng buồn bã vô cùng.
4:
Sau khi kết thúc buổi làm thêm, tôi vẫy tay chào tạm biệt Bạch Nương Nương trong tiệm.
Với những bước chân rệu rã, tôi vừa bước ra cửa đã thấy Cố Chiết Ngôn đang ngồi trên chiếc xe điện nhỏ, đợi tôi ngoài cổng.
Tôi quay người bỏ đi.
Bằng cách quay lưng lại, tôi cho anh biết rằng, trừ khi anh cho tôi gặp lại con rắn đen nhỏ, còn không thì đừng mong dỗ dành được tôi.
Anh lái xe điện đuổi theo tôi, vừa định mở miệng, thì có người đằng sau gọi tên tôi.
“Ngữ Băng!”
Tôi quay lại, thấy một cậu con trai cao gầy đang vẫy tay cười với tôi.
“Chu Nghiêu?”
Tôi khá ngạc nhiên khi gặp cậu ấy ở đây.
Chu Nghiêu và tôi đều ở trong hội sinh viên, chúng tôi quen nhau từ nhóm đồng hương.
“Sao cậu lại ở đây?”
Chu Nghiêu ngượng ngùng gãi gãi mái tóc ngắn của mình:
“Nhà tớ ở gần đây. Nhớ có lần cậu đăng lên vòng bạn bè rằng cậu làm thêm ở khu này, nên tớ nghĩ có thể tình cờ gặp được, không ngờ lại gặp cậu thật.”
“Đúng là trùng hợp thật.”
“Phải đấy. Còn người này là…?”
Cậu ấy nhìn sang Cố Chiết Ngôn.
Cố Chiết Ngôn nở một nụ cười nhếch mép, cười khiến tôi cảm thấy rợn cả người.
Tôi vốn định nói rằng không quen biết.
Nhưng anh đã nhanh miệng nói trước:
“Chị à, bạn trai chị à? Nhưng tuần trước em nhớ trông anh đó không giống thế này mà.”
Tôi: “…”
Tôi biết ngay mà! Anh chẳng bao giờ tử tế!
Học kỳ trước, tôi đến ký túc xá của anh để đưa mấy quả đào lớn mẹ tôi gửi từ quê lên, vô tình bắt gặp một cô gái tỏ tình với anh nhưng bị từ chối.
Cô bé khóc đến mức đau lòng, thê thảm không sao tả được, nhìn mà thấy thương.
Để cứu vớt trái tim tan nát ấy, tôi lập tức lao lên, khoác tay Cố Chiết Ngôn và nói một câu:
“Con trai, đây là bạn học của con à? Chẳng phải con nói chỉ thích mẹ trẻ là tôi thôi sao?”
Cô bé ngay lập tức ngừng khóc.
Tôi đúng là không bao giờ làm người khác thất vọng.
5:
Chu Nghiêu không nghĩ ngợi nhiều, cười lớn một tiếng:
“Hóa ra là em trai à, chào em trai.”
Tôi vừa định mở miệng giải thích thì Chu Nghiêu lại cười một cái:
“Không sao đâu, tôi hiểu mà, trẻ con thì đều thế cả.”
Nụ cười trên mặt Cố Chiết Ngôn lập tức chuyển sang khuôn mặt tôi.
Tôi thật sự không thể nhịn nổi nữa, bèn rút điện thoại ra nhắn tin cho Cố Chiết Ngôn:
“Em trai à, sao em không cười nữa? Chẳng lẽ trời sinh đã không biết cười à?”
You cannot copy content of this page
Bình luận