Danh sách chương

Nhạc phường, vũ phường vốn ban ngày cũng nghênh khách, nhưng lúc này Nguyệt Hoa Thanh lại đóng chặt cửa, nhìn thế nào cũng toát ra vẻ chột dạ khó hiểu.

“Việc không thể chậm trễ. Chúng ta đi thôi.”

Thấy mọi người chuẩn bị rút kiếm rời đi, Sư Tiên Tuyết vội vàng nắm một nắm lạc, định chạy theo. Song Tống Thanh Thư ngăn lại: “Tiểu Tuyết, ngươi ở lại đây.”

Sư Tiên Tuyết hiểu nàng lo lắng cho mình, cũng sợ bản thân trở thành gánh nặng, liền ngoan ngoãn đáp: “Được, ta sẽ chờ ở đây.”

Đúng lúc ấy, dưới lầu có một vị thuyết thư tiên sinh đang kể chuyện về trận chiến Thần – Ma thượng cổ.

Sư Tiên Tuyết vừa bóc lạc vừa chống tay lên lan can tầng hai, nghe ngóng một cách hời hợt.

“Lần trước nói đến, trận chiến Thần – Ma kết thúc bằng việc thần nữ lấy thân tuẫn đạo, ma chủ Chúc Trạch hóa thành tro bụi. Trong ba món thần khí, Nhật Nguyệt Dẫn trở thành phong ấn đặt trên núi Bất Quy, trấn áp ma tướng hung tàn. Hôm nay, ta sẽ kể về thiên trụ ở núi Bất Quy.”

“Núi Bất Quy, truyền rằng chính là cột trụ nối liền trời đất. Bề mặt phủ lửa cháy ngút trời, gọi là Ly Hỏa hộ sơn, uy lực có thể thiêu đốt vạn vật, mưa gió cũng chẳng thể dập tắt. Nhờ vậy mà ngăn cản vô số yêu ma muốn phá phong ấn.”

Dưới đài có người bất mãn: “Chuyện này ai mà chẳng biết, ông nói cái gì mới mẻ đi.”

Thuyết thư tiên sinh khép quạt, làm ra vẻ thần bí: “Các ngươi chỉ biết núi Bất Quy, nhưng có biết trên núi ấy còn có một nơi khác hẳn không?”

Khán giả dần yên lặng. Ông giơ quạt chỉ lên: “Trùng điệp núi non soi bóng sông Vị, vách biếc cắm tận trời xa. Trên núi Bất Quy, có một nơi linh khí thần tiên ngưng tụ gọi là Bái Tiên Đài.”

“Thần – Ma thọ nguyên dài lâu, còn nhân tộc phải chịu sinh lão bệnh tử, lũ lụt dịch bệnh đều khiến nguyên khí tổn hại. Thần nữ không nỡ, bèn giáng thế vào thời Thái Cổ, truyền công pháp cho nhân tộc. Nhưng nhân tộc thiên tư hữu hạn, lại vướng bảy tình sáu dục, hiếm ai có thể vượt qua áp chế chủng tộc mà tu thành đại đạo. Vì vậy, thần nữ đã dựng nên một con đường tắt, giúp nhân tộc vượt kiếp thành tiên.”

“Thuở ấy, nhân hoàng Sùng Lễ chính là từ nơi này mà lên trời ba trăm trượng, thoát khỏi thế tục.”

Chỉ là, vào lúc Chúc Trạch diệt vong, hắn đã liều dùng chút tà lực cuối cùng để hủy diệt Bái Tiên Đài. Đài bị phá, thiên trụ từ đó gãy đoạn, gọi là tuyệt địa thông thiên.

Kể từ khi thần tộc diệt vong, mấy vạn năm qua, chưa từng có một ai phi thăng thành tiên. Nếu ma vật một lần nữa cuồn cuộn kéo đến…

Dưới đài, có người nghe mà thản nhiên: “Thần tộc tuy diệt, nhân tộc tu hành bị ngăn trở, nhưng yêu ma ma giới cũng bị phong ấn dưới núi Bất Quy. Bao năm nay chẳng phải vẫn yên ổn đó sao?”

“Đúng vậy, huống hồ chúng ta là phàm nhân thọ mệnh chỉ vài chục năm, cho dù núi Bất Quy có sụp đổ, cũng chưa chắc đến lượt đời này. Những việc ấy, để cho các đạo sĩ tâm hướng về thiên hạ lo nghĩ là được.”

Lời vừa dứt, cả khán trường bật cười ầm ĩ.

Thuyết thư tiên sinh vỗ mạnh vào tỉnh mộc, ra hiệu yên lặng: “Nếu như Chúc Trạch chưa hoàn toàn tiêu vong thì sao?”

Cả trường lặng ngắt như tờ.

Trong số người nghe cũng có dân Nam Việt. Vạn năm trước, họ từng là bách tính dưới quyền Chúc Trạch. Nay nghe nói hắn có khả năng phục sinh, ai nấy mặt mày tái nhợt. Dù huyết mạch của họ gần với Chúc Trạch hơn, nhưng sau hàng vạn năm, chẳng ai dám chắc nếu hắn sống lại, liệu có đem họ ném cho đại quân ma tộc làm vật hiến tế hay không.

“Chúc Trạch tuy thân thể bị hủy, nhưng ma cốt bất diệt, ẩn mình nơi thế gian. Hàng triệu năm qua, nó vẫn âm thầm rình rập, chỉ để tìm một người có thể hoàn mỹ dung hợp, trở thành Ma Chủ kế tiếp.”

“Ở chỗ giáp giới Tây Lương và Bắc Ung có một tượng Thần Nữ vô diện.” Thuyết thư tiên sinh nhấp ngụm trà, tiếp tục: “Mỗi mười năm, quốc chủ Tây Lương đều dẫn tộc nhân núi Vu Sơn, họ là những người có năng lực tu bổ, đến trước tượng thần nữ để tế lễ, mong thần nữ sẽ lại giáng thế trong dân mình. Người ta thường nói vạn vật tương sinh tương khắc, thần nữ và ma đầu cũng vậy.”

Đúng là như vậy. Sư Tiên Tuyết lười nhác tựa vào lan can, chuyện ma cốt vốn đã là đề tài cũ rích, chẳng còn gì bí mật. Còn về thần nữ của tộc Vu Sơn, thực ra gần vạn năm qua cũng từng có thần nữ ra đời, nhưng lũ yêu vật sao chịu để tử địch của mình xuất thế. Thế nên, trước khi thần nữ kịp thức tỉnh, chúng đã ngấm ngầm ra tay, ám tiễn minh thương, diệt trừ từ trong trứng nước.

Ra ngoài tiêu khiển mà lại bị nhồi nhét những lý thuyết bi quan về tận thế, khách khứa ai nấy đều khó chịu, liền ồn ào đòi đổi sang câu chuyện khác, nói về Huyết Nguyệt Bí Cảnh đang nổi nhất gần đây.

Huyết Nguyệt Bí Cảnh?

Trên hành lang tầng hai, vài đứa trẻ nửa lớn nửa nhỏ đang đùa nghịch, cầm tiểu mộc kiếm chạy loạn. Lúc này, một nhóm người mặc bộ y phục màu xanh nước mây chậm rãi bước lên cầu thang. Đi đầu là một gã mặt vuông, sau lưng vác chiếc hộp gỗ cao bằng người. Từ phía sau hắn, một dải y phục đỏ rực tung bay, tựa như hoa phượng giữa rừng xanh.

Sư Tiên Tuyết tò mò rướn người ra trước, muốn nghe rõ hơn.

Không ngờ lũ trẻ kia chạy đến gần, một cú va chạm khiến nàng loạng choạng, suýt ngã sang bên.

Người đi cuối đoàn vội đưa tay kéo nàng lại: “Cô nương, cẩn thận.”

Sư Tiên Tuyết bám chặt vào lan can hai bên mới đứng vững. Nàng vừa định mở miệng cảm tạ, thì bất ngờ bắt gặp một đôi tinh mâu trong vắt.

Hết Chương 19: Chúng Ta Đã Từng Gặp Nhau Chưa….

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page