Hàng mi đen mềm, dày và dài, cong như chiếc quạt nhỏ. Con ngươi đen lớn hơn người thường, ánh mắt trong sáng vô tội.
Sau lưng hắn là một thanh trường kiếm, trên chuôi khắc hình nguyệt nha bạc, nơi vai áo thêu bằng chỉ bạc một chữ “Tiêu”.
Ánh mắt Sư Tiên Tuyết chậm rãi thu về, vừa vặn chạm phải ánh nhìn của hắn.
Cả hai đều ngẩn người.
Khí lưu quanh họ như ngưng đọng, trong khoảnh khắc, cả đại đường tĩnh lặng, dường như chỉ còn lại hai người.
Sư Tiên Tuyết nhìn thẳng vào mắt hắn: “Chúng ta… có phải từng quen biết?”
Hệ thống: Cách bắt chuyện này thật cũ kỹ.
Nhìn chằm chằm một cô nương xa lạ như thế quả là thất lễ.
Chu Triết Nguyệt hơi mất tự nhiên, buông tay, ánh mắt tránh đi: “Ta chưa từng gặp cô nương.”
Hai người chắn ngay lối cầu thang, đội ngũ phía sau đã đi xa, Chu Triết Nguyệt không khỏi sốt ruột: “Cô nương, phiền tránh đường.”
Sư Tiên Tuyết ngoái đầu nhìn, thân hình lảo đảo. Chu Triết Nguyệt tưởng nàng sẽ nhường lối, nào ngờ thiếu nữ bất ngờ chống tay lên lan can, cúi người sát lại, dáng vẻ lưu manh: “Ngươi là đệ tử Cửu Tiêu Tiên Phủ? Tên ngươi là gì?”
Việc quen mặt hay không chỉ là thứ yếu. Nàng nhớ ra, Linh Lung từng đến Cửu Tiêu Tiên Phủ, mà nữ phụ Phù Lưu Uyển – người trong bảng xếp hạng nữ phụ chỉ đứng sau nàng, cũng xuất thân từ đó. Theo nguyên tác, bọn họ phải gặp nhau ở thành Cửu Di, sao giờ lại chạm mặt ngay tại Tử Vi thành?
Phía sau đã ùn tắc một hàng người, bực bội thúc giục. Các sư tỷ của Chu Triết Nguyệt chẳng hề phát hiện hắn tụt lại, đã theo tiểu nhị vào một gian phòng. Chu Triết Nguyệt không ngờ lòng tốt cứu một cô nương lại hóa thành bị một “nữ lưu manh” quấn lấy. Hắn là người trẻ nhất trong tông môn, tính tình hiền hòa, chưa từng tranh chấp với ai.
Giờ tuy gấp gáp, nhưng vẫn thành thật: “Ta tên là Triết Nguyệt, Chu Triết Nguyệt.”
Bên ngoài, trời đã tối hẳn. Mây chì nặng nề che khuất vầng trăng tròn, hai bên phố treo đèn lồng rực rỡ. Ngay khi Sư Tiên Tuyết buông tay, từ trong Nguyệt Hoa Thanh vang lên tiếng kinh hãi. Ba đạo linh ba lẫn yêu lực xông thẳng lên trời, người trong đó y phục xộc xệch, hoảng loạn chạy tán loạn. Ngay sau đó, trong trà quán vang lên tiếng gào khóc thê lương của tiểu nhị, như quỷ khóc sói tru.
“Cửa sổ của ta!”
Có người phá cửa sổ, lao thẳng về phía Nguyệt Hoa Thanh.
“Các sư huynh, sư tỷ!” Chu Triết Nguyệt vội vàng hô lớn, đuổi theo bóng người, phá vỡ song cửa mà bay vào trong.
Xem ra, Cửu Vĩ quả nhiên đang ẩn náu tại Nguyệt Hoa Thanh.
Sư Tiên Tuyết tất nhiên không dám nhảy từ tầng hai xuống, nàng xách vạt váy chạy xuống cầu thang. Vừa ra khỏi cửa, liền thấy một bóng đỏ rực như viên đạn lửa bắn ra, húc đổ hàng loạt sạp hàng rồi lao thẳng lên trời.
Hai đạo kiếm ảnh màu xanh theo sát phía sau, chỉ nghe “vút vút” hai tiếng, nhanh đến mức chỉ còn lại tàn ảnh.
Sư Tiên Tuyết cũng chạy theo vài bước.
Khoan đã!! Không ai nhớ còn có nàng -“tiểu đáng yêu” này sao!!
Nàng vội vàng mở ngọc giản theo cách Tống Thanh Thư đã dạy, thử liên lạc: “Nghe thấy không, Thanh Thư tỷ tỷ?”
Đáp lại nàng chỉ là tiếng gió gào thét.
Sư Tiên Tuyết: … Ngọc giản này hình như chẳng có tác dụng gì hết.
Nàng bất lực cất ngọc giản, bắt đầu tìm kiếm phương tiện di chuyển đáng tin cậy.
Đang cân nhắc có nên thuê một cỗ xe ngựa, thì phía sau vang lên tiếng “rầm”, tấm biển vàng rực rơi xuống đất, vỡ vụn thành bốn năm mảnh. Đám đông hoảng loạn ôm đầu chạy tán loạn, khói bụi mịt mù.
Giữa cảnh hỗn loạn, một bóng người gầy gò từ cửa chính chậm rãi bước ra. Hắn từ chiếc túi đen căng phồng bên hông gọi ra một con hạc gỗ.
Chỉ trong nháy mắt, con hạc nhỏ bằng nắm tay đã biến thành tọa kỵ khổng lồ có thể chở hai ba người. Đôi cánh vỗ mạnh, gió cuộn lên đủ sức hất tung các sạp hàng hai bên phố.
Trên gương mặt Ô Hưu Tang vẫn là vẻ lạnh nhạt, như chuyện chẳng hề liên quan đến mình. Hắn vén vạt áo ngồi xuống, chuẩn bị điều khiển hạc gỗ bay đi.
Ngay lúc ấy, từ phía dưới có hai bàn tay trắng nõn thò lên, nắm chặt chiếc chuông buộc nơi cổ hạc.
Ô Hưu Tang ngẩng mắt, quả nhiên bắt gặp gương mặt khiến hắn chán ghét.
Sư Tiên Tuyết nhấc chân leo lên, xúc động nói: “Tiểu Ô, ta biết ngươi sẽ không bỏ rơi ta mà.”
Suýt nữa thì quên mất nàng.
Không còn Tống Thanh Thư và Lý Phù Triều bên cạnh, Ô Hưu Tang chẳng buồn giả vờ hòa nhã nữa. Ánh mắt hắn lạnh lẽo, còn băng giá hơn cả đêm tối, từ trên cao nhìn xuống nàng: “Ngươi tự lăn xuống, hay muốn ta đá ngươi xuống?”
Động tác của Sư Tiên Tuyết khựng lại.
Không phải chứ, lúc này rồi mà hắn vẫn còn nhớ thù sao? Việc lớn quan trọng hơn chứ! Nếu không mau đuổi theo, còn kịp nữa sao?
“Tiểu Ô, đừng tuyệt tình như vậy mà.”
Ô Hưu Tang vừa nhấc cánh tay, Sư Tiên Tuyết lập tức buông tay.
Đôi cánh hạc gỗ vỗ mạnh, gió lốc nổi lên, bụi đất thổi khiến nàng không mở nổi mắt. Nàng lùi lại vài bước, nghe thấy giọng nói lạnh buốt như băng của Ô Hưu Tang nện xuống:
“Ngươi tốt nhất chạy thật xa. Nếu ta còn gặp lại, sẽ vặn gãy cổ ngươi.”
Ô Hưu Tang rời đi, mấy bóng áo lam cũng nối gót truy đuổi.
Nhận ra bóng dáng quen thuộc, mắt Sư Tiên Tuyết sáng rỡ, nàng vội nắm lấy cánh tay thiếu niên đang run run chuẩn bị cưỡi kiếm.
You cannot copy content of this page
Bình luận